“Sinh con là em, cũng không phải anh! Nếu anh có thể giúp em mang bầu, thì em không ngại có con bây giờ đâu!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.
Hoắc trì Viễn nhíu mày, “Có mỗi chuyện này là anh phải trông chờ ở em thôi!”
Trong giọng nói Hoắc trì Viễn có chút bất đắc dĩ càng thêm vẻ yêu chiều.
Trong mắt anh, Tề Mẫn Mẫn vẫn còn là một cô bé, sao anh có thể nỡ lòng bắt cô chịu khổ mà mang thai, chịu đau đớn khi sinh con chứ?
Mẹ là chủ nhiệm khoa sản cho nên anh càng hiểu rõ sinh con nguy hiểm như thế nào.
Khi chưa có cách bảo vệ cô hoàn toàn thì anh sẽ không liều lĩnh để Tề Mẫn Mẫn mang thai.
Nhưng anh vẫn rất hâm mộ Trịnh Húc. Anh ta chẳng có chút trở ngại nào mà có thể sinh con với Lynda.
Tề Mẫn Mẫn cười, áp mặt vào tấm lưng dầy rộng của Hoắc trì Viễn: “Chú à, anh thật tốt!”
“Không phải ông chú xấu xa nữa à?” Hoắc trì Viễn cười mị hoặc hỏi. Vừa hai tiếng trước, người nào đó vẫn kêu anh là ‘ông chú xấu xa’ đó!
“Không phải! Anh là ông xã tốt nhất trên thế giới này!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, chủ động hôn anh.
Thời gian hai ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, Tề Mẫn Mẫn cảm thấy ở bên cạnh Hoắc trì Viễn còn chưa đủ, anh liền phải rời đi rồi.
Sáng sớm ngày chủ nhật, trời còn chưa sáng, cô liền thức giấc, si mê nhìn ngắm gương mặt say ngủ của anh.
Cách khoảng thời gian anh rời đi còn mấy tiếng, cô cảm thấy mỗi phút trôi qua đều vô cùng quý trọng.
Cô vươn ngón tay, khẽ vuốt ve cái cằm kiên nghị của anh, day nhẹ, chạm nhẹ……
Hoắc trì Viễn đột nhiên mở mắt, ngậm chặt ngón tay nghịch ngợm của Tề Mẫn Mẫn.
“Hôm nay chúng ta đi đâu chơi?” Tề Mẫn Mẫn rút ngón tay ra, ánh mắt tràn ngập hi vọng hỏi.
“Ngày hôm qua leo núi, cũng mệt rôi đi? Hôm nay chúng ta đi tắm suối nước nóng.” Hoắc trì Viễn cười vùi mặt tại cần cổ Tề Mẫn Mẫn, giọng nói mơ hồ truyền đến.
“Tắm suối nước nóng? Anh không sợ cơ thể em bị người khác nhìn đến?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười hỏi. Hoắc trì Viễn đối với cô luôn có tính chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ. Cô chỉ cần mặc quần áo có chút lộ là anh đã vô cùng để ý.
Hoắc trì Viễn tựa hồ suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: “Vậy… Không cần đi nữa!”
“Em muốn đi.” Tề Mẫn Mẫn mè nheo, làm nũng ở trong lòng Hoắc trì Viễn “Ông xã tốt, mang em đi đi!”
Hoắc trì Viễn đột nhiên đẩy Tề Mẫn Mẫn ra ngồi dậy: “Anh đi tắm rửa.”
“Nước lạnh à? Chú?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười xấu xa.
Hai ngày này Hoắc trì Viễn quá mạnh mẽ, tựa hồ như tất cả đều vì một tuần xa cách kia, anh muốn đòi nợ trước cho nên xương cốt cô cũng sắp rạn nứt rồi. Anh bây giờ không thể khống chế được nên đành phải đi tắm, thiếu chút nữa thì kìm nén đến nội thương.
“Biết còn hỏi?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng ném lại một câu liền vọt vào phòng tắm.
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười đùa nằm úp sấp trên giường. Bộ dáng Hoắc trì Viễn ẩn nhẫn đùa cũng thật vui, cô đột nhiên bắt tay làm một cái loa đặt tới bên miệng, gian xảo cười hỏi: “Chú, anh có muốn xoa bóp lưng không?”
“Em nếu có gan đi vào, anh cũng không phản đối!” Hoắc trì Viễn cười phản bác lại.
Tề Mẫn Mẫn nằm úp ở trên giường lè lưỡi.