“Cô hiểu biết anh ta cũng vô dụng, Hoắc tổng chỉ thích Tề Mẫn Mẫn.” Ninh Hạo không thể nhìn Tề Mẫn Mẫn bị Lynda bắt nạt, liền giúp đỡ.
“Ai cho cô phần tự tin này?” Lynda mỉa mai hỏi han: “Cô cảm thấy bây giờ Hoắc Trì Viễn sẽ còn thích một hung thủ giết người như Tề Mẫn Mẫn?”
Tề Mẫn Mẫn nghe được Lynda nói, khó chịu lui từng bước một về phía sau.
Cô là hung thủ giết người, cho nên Hoắc Trì Viễn không cần cô nữa! Anh cũng sẽ không gọi cô là vợ nữa, sẽ không còn ở bên cạnh cô cười đùa, sẽ không còn quan tâm đến sinh nhật của cô nữa, bây giờ anh đối với cô chỉ có hận mà thôi.
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đau khổ, trong lồng ngực Ninh Hạo liền dấy lên lửa giận. Anh tiến lên ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, nói với lynda: “Mời cô rời đi.”
“Tôi cũng muốn! Nhưng từ giờ trở đi, một bước cũng không thể rời khỏi Tề Mẫn Mẫn.” Lynda khinh miệt nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn: “Khóc giống như chó nhỏ vậy! Nhanh vệ sinh cá nhân đi! Máy bay tư nhân của Hoắc tổng còn bốn giờ nữa mới đến, cô tắm rửa xong thì đi ăn cơm với tôi!”
“Không đói!” Cảm xúc của Tề Mẫn Mẫn hạ xuống, đẩy Ninh Hạo ra, xoay người đi về hướng phòng ngủ. cô trầm mặc thu lại hành lý, ai cũng không để ý.
Lynda thấy Ninh Hạo muốn theo vào hỗ trợ, lập tức túm lấy anh: “Tôi nói này, chuyện cậu vây quanh vợ của người khác như vậy rất dễ bị hiểu lầm. Hôm qua khi Tề Lạc nói cậu và cô ấy tình chàng ý thiếp ở nhà ăn, tôi vốn không tin, nhưng nếu như cậu vẫn kề cận Tề Mẫn Mẫn như vậy, tôi chắc chắn sẽ tin!”
“Tề Lạc? Nó nói gì với Hoắc Trì Viễn rồi?” Tề Mẫn Mẫn nghe được Lynda nói, lập tức dừng động tác thu dọn hành lý, xông tới, phẫn nộ hỏi. Cô không nghĩ tới hiểu lầm tối qua lại có công lao của Tề Lạc, con nha đầu chết tiệt này.
“Còn có thể nói gì? Đơn giản chỉ là cô và Ninh Hạo có bao nhiêu ân ái, Hoắc Trì Viễn không nên cắt ngang cảm tình như vậy, còn có gì mà khi Hoắc Trì Viễn không ở đây, hai người liền dính một chỗ…” Lynda dùng lực vỗ miệng mình: “Sao tôi cũng biến thành người nói chuyện thị phi sau lưng người khác rồi? Tề Lạc là em gái cô, cô gái đáng yêu, làm sao có thể phá hoại hôn nhân của chị mình được? Tôi tà ác rồi?”
“Tôi nghe hiểu được ý của cô.” Tề Mẫn Mẫn thật sự nhìn thoáng qua Lynda: “Tề Lạc đúng là một người như thế. Cô không nhìn lầm.”
“A. Lúc này mới thông minh?” Lynda re vẻ kinh ngạc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Máy bay tư nhân của Hoắc Trì Viễn có thể ngồi được mấy người?” Tề Mẫn Mẫn không để ý sự trêu chọc của Lynda, thật sự hỏi han.
“Sáu người. Cô muốn mang theo ai?” Lynda cười hỏi.
“Ninh Hạo, cậu đi thu dọn hành lý, lát nữa cùng về nước.” Tề Mẫn Mẫn xoay người nói với Ninh Hạo. Cô bắt buộc chính mình phải kiên cường, cô không thể chỉ là một cô gái khóc sướt mướt.
“Được. Tớ cũng không yên tâm để cậu về một mình.” Ninh Hạo gật gật đầu, cũng không cự tuyệt đề nghị của Tề Mẫn Mẫn.
Lúc nà không phải là lúc gây hiềm khích, anh biết vẻ kiên cường của cô bây giờ đều là ngụy trang.
Nói xong, Ninh Hạo liền đi ra ngoài, về phòng mình sửa soạn hành lý.
Tề Mẫn Mẫn tắm rửa xong đi ra thì thấy Lynda đang ngồi ở bàn trà đánh tài liệu, liền quan tâm hỏi: “Đi theo Hoắc Trì Viễn công tác có mệt không?”
Hoắc Trì Viễn luôn nói Lynda là một thư ký tài giỏi, đến hôm nay cô mới tận mắt chứng kiến điều đó. Ngay thời gian chờ cô tắm rửa cũng có thể làm việc được. Người phụ nữ này tuy độc miệng nhưng bản tính không xấu. So với Tề Lạc, cô thà kết bạn với Lynda còn hơn.
“Đương nhiên rồi! Nếu tôi không cố gắng làm việc thì làm sao theo kịp được tốc độ làm việc điên cuồng của Hoắc tổng? Số tôi không được như cô, không cần tranh giành, không cần liều lĩnh, lại có thể có được cuộc sống an nhàn sung sướng.” Lynda bắt đầu muốn nói móc Tề Mẫn Mẫn vài câu, nhưng khi nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn sắp khóc đên nơi thì lập tức ngậm miệng lại.”Bà cô của tôi ơi, tại tôi lỡ lời, cô đừng khóc! Tôi không phải là Hoắc tổng hay Ninh Hạo, sẽ dỗ dành cô đâu!”
Tề Mẫn Mẫn quật cường cắn môi, cố nén nước mắt nói: “Tôi không có khóc.”