“Ngoan? Anh tập trung suốt mười mấy giờ để làm việc, làm xong liền nhanh chóng trở về nhìn em, kết quả em lại chạy đi đâu chơi rồi mang vết thương trở về.” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.
“Ngô Giai tìm em… Uhm… Không thể từ chối.” Tề Mẫn Mẫn chột dạ cúi đầu, vui vui nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hoắc Trì Viễn. Thượng đế sẽ tha thứ cho lời nói dối của cô đi?
“Thật sự là leo núi bị ngã?” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn đến sát mặt cô, thật sự nhìn chằm chằm cô.
Tề Mẫn Mẫn bối rối liếm môi, bất an nháy mắt một cái: “Chú à… không phải vậy, còn có thể thế nào? Không hẳn là em tự làm bình bị thương chứ?”
“Em lộ rồi.” Hoắc Trì Viễn xoa mặt cô: “Nếu là ngã bị thương trên người thì hẳn sẽ trầy da, mắt anh không mù.”
“Chú thông minh như thế làm gì?” Tề Mẫn Mẫn mở miệng nhỏ, có chút buồn bực nhìn Hoắc Trì Viễn. ở trước mặt anh muốn nói dối đều không dễ dàng. Muốn nói ra sự thật sao? Không được! Nói ra sự thật Hoắc Trì Viễn chắc chắn sẽ không để cô gặp bác gái Tưởng nữa. Cô thật tâm muốn chuộc tội! Cô cắn môi im lặng vài giây, phát hiện một lời nói dối có thể hoàn mỹ hơn vô số lời nói dối khác, nhưng vẫn rất muốn dùng: “Chú à, nếu em nói em đánh nhau với người ta, anh có thể nói em là nha đầu điên không?”
“Có!” Hoắc Trì Viễn thô thanh nói.
Hạ Minh, tha thứ cho tôi!
Tề Mẫn Mẫn tự trách và mặc niệm ở trong lòng xong, liền ngẩng đầu: “Có bạn học cùng lớp nói kết quả kiểm tra của em vừa rồi là do sao chép, em rất tức giận…”
Hoắc Trì Viễn xoa bóp vết thương của cô, vừa khiển trách: “Cô ta nói em sao chép thì em sao chép thật chắc? Nhiều chuyện ở trên người người khác, em không thẹn với lương tâm là được!”
“Em nhớ rồi.” Thành công lừa được Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn không biết là cao hứng thế nào, ngược lại vô cùng áy náy. Nếu có thể, cô thực sự không muốn lừa anh.
“Về sau làm chuyện gì cũng không được kích động, không biết có nên gọi điện thoại hỏi anh không hả.” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn: “Anh là chồng em, hiểu chưa?”
Tề Mẫn Mẫn mạnh mẽ gật đầu, hốc mắt có chút ướt át.
Cô thật muốn thẳng thắn mọi chuyện với anh, nhưng là có chút chuyện thật sự hiện giờ không thể nói với anh.
Ngày nào đó bác gái Tưởng hết bệnh, cô lại tìm cơ hội nói sự thật với anh.
Hiện giờ, cô vẫn tham luyến sự dịu dàng và che chở của anh.
Hoắc Trì Viễn cũng không nói thêm gì, cúi đầu im lặng đẩy Tề Mẫn Mẫn ra, mãi đến nhưng lúc này mới không rõ lắm dừng tay.
Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy anh không lưu tâm xoa các đốt ngón tay, đột nhiên nhớ tới tay anh từng chịu qua thương tổn. Thời gian dài như vậy xoa bóp cho cô, các đốt ngón tay chắc là rất đau rồi. Cô nén lệ cầm bàn tay to của anh, vụng về xoa bóp.
Hoắc Trì Viễn sửng sốt, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô, nhìn mười ngón tay mảnh khảnh của cô phất qua mười ngón tay của mình.
Tề Lạc mua một đống đồ vật, xuống taxi, chạy vào biệt thự, muốn lên lầu thu dọn vài thứ. Cô và Ninh Hạo dự định bay tối nay, cô nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không được để lỡ máy bay.
“Tề Lạc!” Tề Bằng Trình đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa thấy cô vào nhà lập tức gọi cô lại.
“Ba, có chuyện gì sao?” Tề Lạc nhanh chóng dừng bước, trở lại phòng khách.
“Ba với mẹ con đình đi Đồng Lý hai ngày, con cũng đi theo đi.” Tuy Tề Bằng Trình thương lượng, cũng không để cho người khác từ chối.
Tề Lạc vừa nghe ba nói, lập tức sửng sốt. cô muốn cùng Ninh Hạo đi Thụy Sĩ, sao rảnh mà đi Đồng Lý?