“Cảm ơn lớp trưởng!” Vương Giai Tuệ cảm kích gật đầu.
“Mình không làm được gì! Người nên nói cảm ơn là mình mới đúng. Cảm ơn bạn đã chăm sóc Tề Mẫn Mẫn!” Ninh Hạo thành khẩn nói.
Nghe thấy Ninh Hạo vì Tề Mẫn Mẫn mà cảm ơn cô ấy, Vương Giai Tuệ có chút hâm mộ. Ninh Hạo đối xử với Tề Mẫn Mẫn rất tốt. Rõ ràng chuyện này không hề liên quan đến cậu ấy nhưng cậu ấy lại chủ động nói cảm ơn.
Ba người vừa ăn vừa nói, vui vẻ qua thời gian ăn cơm trưa.
Thái độ của Ninh Hạo cũng không lạnh nhạt như trước kia nữa, trong ánh mắt có chút dịu dàng và quý mến. Điều này khiến Vương Giai Tuệ cảm thấy đau khổ.
Xem ra, người không nên làm chuyện xấu, làm chuyện tốt mới có được tình bạn và sự tôn trọng.
Cô nhất định phải bỏ đi tính ích kỉ, cố gắng làm một người tốt.
——
Hoắc trì Viễn đang lên mạng tra chút tài liệu thì thấy tin tức trên trang nhất. Khi anh xem xong tiêu đề thì nhíu mày lại, bấm điện thoại cho Vương Giai Tuệ: “Mấy bức anh trên mạng là sao? Ai làm?”
“Hoắc tổng, là do tôi không tốt. Tôi không ngăn cản được Hạ Minh Minh để cô ta làm mấy chuyện xấu. Tề Mẫn Mẫn vô tội, không như trên mạng viết đâu. Xin anh đừng hiểu lầm Tề Mẫn Mẫn!” Vương Giai Tuệ lo lắng giải thích.
“Tôi tin tưởng cô ấy. Việc của Hạ Minh Minh tôi sẽ xử lý! Cô giúp tôi chăm sóc Tề Mẫn Mẫn, đừng để cô ấy bị thương!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói rồi cúp điện thoại. “Hạ Minh Minh…… ”
Vương Giai Tuệ cho rằng Hoắc trì Viễn nói xử trí là trả thù hoặc tạo áp lực cho ba Hạ Minh Minh, không nghĩ tới lại trực tiếp đem cô ta bắt đi!
Đây là diệt trừ hậu hoạn luôn một lần!
Cô đột nhiên vô cùng hâm mộ Hoắc trì Viễn.
Sáng sớm nay, cô vừa vào học liền nghe thấy mọi người bàn tán chuyện Hạ Minh Minh chuyển trường.
“Còn có mấy tháng nữa là thi đại học rồi, Hạ Minh Minh vậy mà lại chuyển trường vào lúc này.”
Có người kỳ quái nói.
“Cậu ta trăm phương ngàn kế thiết kế bẫy hãm hại Tề Mẫn Mẫn, để cho cậu ta chuyển trường còn là nhẹ!” Vương Giai Tuệ nhẹ giọng than thở.
“Cũng phải. Phỏng chừng Tề Mẫn Mẫn có thể chịu được, nhưng ông xã cậu ấy cũng rất yêu cậu ấy, làm sao còn kiên nhẫn để chờ đến bây giờ. Khoảng thời gian trước không phải là nghe có tin tức nói anh ấy là người cuồng sủng vợ sao?” Có đồng học phụ họa.
“Đúng đúng đúng! Tin tức kia mình cũng nghe thấy.”
“Cho nên mới nói không thể trêu chọc vào Tề Mẫn Mẫn. Thật không biết Hạ Minh Minh mượn lá gan ở chỗ nào đến, vậy mà không ngừng một lần hai lượt làm thương tổn Tề Mẫn Mẫn.”
“Người ta là quá ngu ngốc đến Thượng đế cũng không cứu được.” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ lắc đầu.
Các bạn học đang thảo luận vô cùng nhiệt tình, Tề Mẫn Mẫn không rõ tình hình đi tới. Lại phát hiện ra ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm mình, cô bồn chồn hỏi: “Làm sao vậy?”
Mọi người lập tức im lặng, dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật để nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Vương Giai Tuệ khẩn trương mở miệng trước cười đùa nói: “Hạ Minh Minh chuyển trường rồi. Ông xã của cậu quá lợi hại, mọi người đều bị dọa cho một trận.”
Tề Mẫn Mẫn cười hì hì một tiếng: “Tớ cũng không phải hung thần ác sát, các cậu sợ cái gì?”
Mọi người đều bị nụ cười của cô cuốn hút, nên ai nấy cũng vui cười theo.