“Phải có bữa tối lãng mạn dưới ánh nến!”Chuyện Lynda nghĩ tới lãng mạn nhất chính là cùng nhau ăn bữa tối dưới ánh nến. Tuy cô từ nhỏ đến lớn đều rất nhiều người theo đuổi, nhưng lại chưa từng một làn trải qua những việc như vậy bao giờ.
“Anh sẽ bao trọn cả nhà hàng.” Trịnh Húc quý trọng nhìn Lynda.Tuy mấy năm nay anh chỉ làm trợ lý cho Hoắc trì Viễn, nhưng phần hoa hồng được chia từ công ty của Hoắc trì Viễn hàng năm cũng có đến gần ngàn vạn. Bữa tối dưới ánh nến với anh mà nói chỉ là việc nhỏ.
“không có sự đồng ý của em không được gặp em!” Lynda đỏ mặt nhìn Trịnh Húc. Vẻ ngoài của cô tuy xinh đẹp, nhưng nội tâm lại vô cùng truyền thống. Cô cũng không hy vọng Trịnh Húc chỉ muốn ở bên cô vì mê luyến cơ thể của cô.
“Cái này…” Biểu tình của Trịnh Húc có chút xoắn xuýt, “Em muốn anh phải kìm nến trong bao lâu đây?”
“Cho đến ngày chúng ta xác định yêu nhau.” Lynda đặc biệt nhấn mạnh nói.
“Được! Anh có thể chịu!” Trịnh Húc nói xong liền ôm Lynda vào trong ngực, cúi đầu che lại môi cô.
“Anh vừa nói… Sẽ không chạm vào em…”
“Hoắc trì Viễn, mau nhìn đi!” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy một đôi ôm hôn trong góc đường, lập tức hưng phấn mà túm góc áo của Hoắc trì Viễn, cười nói: “Trợ lý TRịnh và Lynda!”
Hoắc trì Viễn nhìn thấy hai cấp dưới của mình nhiệt tình ôm hôn, hơi gợi lên môi mỏng, cười nhạt nói: “Rất tốt.”
“Không thể tưởng tượng được trợ lý Trịnh nhiệt tình lại điên cuồng như vậy. Em vẫn cảm thấy anh ấy giống như băng, giống với anh trước kia.” Tề Mẫn Mẫn nhìn qua cửa kính xe, nói.
“Hiện giờ anh là gì?” Hoắc trì Viễn vươn ra một bàn tay vò rối tóc Tề Mẫn Mẫn.
“Anh là sông băng, bên dưới là nham thạch nóng chảy.” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, cười khẽ nói.
“Có hòa tan em hay không?” Hoắc trì Viễn kiêu ngạo mà nói.
“Đều đã nướng cháy rồi!” Tề Mẫn Mẫn khoa trương nói. Núi băng đại tổng giám đốc ở trước mặt cô chính là một cái kẹo mè xửng dính người, cô đã bị nhiệt tình của anh thiêu đốt rồi.
“Anh xem một chút!” Hoắc trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn qua, vùi mặt vào trên cổ cô, dùng lực hít sâu: “Không có gì, chỉ có hương vị.”
“Lái xe đi!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
Hoắc trì Viễn dừng xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, rút chìa khóa xe ra, mở cửa xuống xa.
Tề Mẫn Mẫn vừa xuống xe đã bị gió lạnh thổi làm rối tóc dài. Cô co hai vai, rúm người lại, rét lạnh còn không có bao được lấy người cô, một chiếc áo khoác âm áp đã rơi xuống người cô.
Hoắc trì Viễn dùng áo khoác quấn lấy người cô, sau đó đưa cô về phía thang máy.
“Anh không lạnh sao?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm nhìn Hoắc trì Viễn.
“Anh là đàn ông.”: Hoắc trì Viễn bấm nút thang máy, cười ôm Tề Mẫn Mẫn ở trước ngực, an tĩnh chờ thang máy.
Tề Mẫn Mẫn cảm động ôm lấy eo của anh.
Thang máy đi lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Tề Mẫn Mẫn ra khỏi thang máy, nhìn thấy vài thư ký đang bận rộn. Cô muốn lặng lẽ chạy vào văn phòng Hoắc trì Viễn, kết quả vừa đi đến cửa phòng thư ký, đã bị các cô ấy nhìn thấy, cô gật đầu chào hỏi qua vách ngăn kính. Cô đỏ mặt khoát tay áo, kéo Hoắc trì Viễn chạy bước nhỏ vào văn phòng.
“Đi nhanh như vậy làm gì?” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.