“Bọn mày đừng nghĩ dùng kế điệu hổ ly sơn!” Lái xe vẫn chặn đường.
Hoắc Tương lấy danh thiếp ở trong ví ra: “Đây là danh thiếp của tôi, tôi là thành viên trong hội đồng quản trị của tập đoàn Hoắc Y. Chắc chắn sẽ không vì một chút tiền nhỏ này mà bỏ chạy!”
Lái xe bán tín bán nghi, nhìn tấm danh thiếp màu hồng nhạt kia: “Thành viên hội đồng quản trị…… Hoắc Tương? Cô có quan hệ gì với Hoắc trì Viễn?”
“Đó là anh cả tôi! Tôi có thể đi chưa?” Hoắc Tương ôm cổ, đau đớn hỏi.
Lúc này lái xe mới đồng ý để cô đi.
Đột nhiên lúc này cô có chút cảm kích anh trai lúc trước thành lập công ty đã cho cô một chút cổ phần. Cho nên, cô có thể tạm giữ chức thành viên hội đồng quản trị vô tích sự này. Nếu không, hôm nay cũng không dễ dàng đi như vậy.
Tần Viễn Chu dẫn Hoắc Tương lên xe, chủ động thắt dây an toàn giúp cô, rồi chỉnh gối dựa giúp cô, quan tâm hỏi: “Như vậy có còn đau nữa không?”
“Đỡ rồi!” Hoắc Tương cảm kích nhìn Tần Viễn Chu một cái.
Vì sao khi cô muốn giữ khoảng cách với anh lại càng không cách nào giữ khoảng cách vậy?
Quan hệ giữ bọn họ là duyên phận gì đây?
“Ở gần đây có khoa chỉnh hình nào tốt không?” Tần Viễn Chu khởi động xe, hỏi cô.
Từ lúc học đại học, anh đã rời khỏi thành phố này, chỉ có tết mới có dịp về nhà ăn tết cho nên tuy anh sinh ra ở thành phố A nhưng lại xa lạ với nơi này.
“Bệnh viện XX đi! Anh trai tôi là bác sĩ chỉnh hình!” Hoắc Tương nói xong, lập tức lấy lấy điện thoại di động.
“Sao vậy?” Tần Viễn Chu quan tâm hỏi.
“Tôi gọi cho anh trai tôi!” Hoắc Tương nói xong, gọi điện cho Hoắc Nhiên.
“Nhóc Tương, sao hôm nay lại gọi điện thoại cho anh thế?”
“Em bị tai nạn…… Anh đừng vội! Không nghiêm trọng đâu. Anh chờ ở bệnh viện đi!” Hoắc Tương nói xong thì cúp điện thoại.
Vừa rồi khi cô nói gặp tai nạn, ở chỗ Hoắc Nhiên vang lên tiếng loảng xoang, xem ra anh ấy bị dọa sợ không nhẹ.
Tuy bình thường anh em bọn họ hay trêu chọc nhau nhưng lúc xảy ra chuyện Hoắc Nhiên thật sự rất giống người anh trai.
Hoắc Nhiên nhìn thấy Hoắc Tương nghiêng cổ xuất hiện tại phòng khám của mình, liền chạy tới đỡ cô tới bên giường: “Con bé này, em sao lại thế này? Là mới mua xe nên mất trí nhớ tạm thời sao?”
“Miệng chó không thể mọc ngà voi!” Hoắc Tương nghĩ muốn dùng khuỷu tay huých anh một cái, không nghĩ tới lại động đến cổ khiến cô đau đến kêu cha gọi mẹ.
Tần Viễn Châu khẩn trương tiến lên đỡ cô.
Hoắc Nhiên lúc này mới chú ý tới người đàn ông vẫn đi phía sau em gái, tò mò trừng mắt nhìn Hoắc Tương, sau đó thấp giọng hỏi: “Em khi nào thì lại đi câu dẫn tên cực phẩm ngốc nghếch này?”
“Anh tới cùng là có khám cho em hay không? Không khám thì em đi!” Hoắc Tương khí phách trừng mắt lườm Hoắc Nhiên một cái.
“Xem nào, xem nào! Tiểu Tổ Tông của anh.” Hoắc Nhiên đặt tay lên cổ Hoắc Tương, một bên vừa sờ nắn, một bên vừa hỏi, “Em có đau không… Chỗ này… Nơi này nữa a…”