“Tề Mẫn Mẫn?” Đột nhiên Tần VIễn Chu nhớ tới người từng có vài lần duyên phận với mình, dường như Tề Mẫn Mẫn là chị dâu của cô ấy “Ở nhà ăn từng gặp qua?”
“Chính là cô aays1” Ninh Hạo nhanh chóng giải thích chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Tần Viễn Chu nghe: “Em lo lắng cô ấy gặp chuyện không may. Cô ấy không nhận điện thoại của em, em vội muốn chết.”
“Được, để anh giúp em!” Tần Viễn Chu cúp điện thoại, bấm một dãy số của một người bạn: “Giup mình tìm một người, số di động XXX, mình muốn tìm chuẩn định vị của cô ấy.”
….
Tề Mẫn Mẫn ngồi ở bờ sông, ngửa đầu nhìn bầu trời.
Lúc pháo hoa tràn ra trong không trung, tạo thành một chuỗi từ “LOVE” khi đó, nước mắt của cô bắt đầu điên cuồng rơi xuống.
Pháo hoa đầy trời đẹp quá, nhưng là cô không có tâm tình xem pháo hoa.
Pháp hoa vẫn như cũ, nhưng người bắn pháo hoa lại biến mất rồi.
Vốn hôm nay nên là một ngày lãng mạn vui vẻ, nhưng bởi vì Hoắc trì Viễn lại biến mất một lần nữa mà biến thành thời khắc thương tâm nhất của cô.
“Hoắc trì Viễn, em bị thuwong1” Tề Mẫn Mẫn cắn mu bàn tay, nước mắt càng nhiều thêm.
Điện thoại không ngừng vang, cô không tiếp, bởi vì không phải Hoắc trì Viễn, sự quan tâm của những người khác đối với cô mà nói không hề có ý nghĩa.
Khi có một dãy số xa lạ gọi đến, cô nghi ngờ và nhanh chóng xem di động.
Có thể là Hoắc trì Viễn gọi đến không?
Hai tay cầm điện thoại của cô có chút run rẩy, nắm chặt nó đưa lên tai, khẩn trương hỏi: “Alo?”
“Cô Tề, tôi là anh họ của Ninh Hạo.”
Tề Mẫn Mẫn nghe được đối phương liền sứng sốt hỏi: “Ninh Hạo làm sao thế?”
“Tôi có thể ngồi bên cạnh cô không?” Một giọng nam đầy từ tính đột nhiên xuất hiện đằng sau cô.
Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn người đàn ông phong trần ở phía sau.
Tần Viễn Chu đặt hành lý lên trên đất, tiêu sái ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
“Anh họ…, Ninh Hạo bảo anh đi theo em?” Tề Mẫn Mẫn thật cẩn thận hỏi han.
“Máy bay của anh bị trễ giờ, vừa lúc không ai nói chuyện phiếm với anh.” Tần Viễn Chu lịch sự cười cười.
“Trễ giờ?” Tề Mẫn Mẫn cô đơn hỏi. Cô không tin Tần Viễn Chu, có phải là anh muốn lấy cớ để an ủi cô không. Cô không biết nên cảm ơn Ninh Hạo thế nào, lúc cô bất lực nhất, ngoài ba ra, người quan tâm cô nhất cũng chỉ có Ninh Hạo.
Nếu không thể lấy yêu hoàn lại, thì sẽ không cần hoàn lại. Nếu không sẽ làm người ta bị thương.
“Anh bị vị hôn thê từ bỏ, vốn dĩ mai là ngày anh muốn kết hôn, nhưng cô dâu của anh lại chạy mất cùng tình nhân. Cho nên anh chỉ có thể bay lại thành phố B. Đau khổ quá, vậy là lại trễ giờ máy bay.” Tần Viễn Chu có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
“Xem ra anh vẫn đau khổ hơn em.” Tề Mẫn Mẫn bị Tần Viễn Chu nói đùa mà cười.
Hoắc trì Viễn của cô ít ra cũng không có người tình, sẽ không chạy theo người khác.
“Không sao cả. Dù sao đã muốn từ bỏ rồi, không bằng cởi mở tiếp tục tìm kiếm người tiếp theo.” Tân Viễn Chu thoải mái cười nói.