Tưởng phu nhân cướp lấy điện thoại, sau đó ném mạnh lên mặt đất, sau đó điên cuồng cười to: “Hoắc trì Viễn, đây là trừng phạt đối với việc cậu không ngoan!”
Hoắc trì Viễn nắm chặt quả đấm, cố gắng nhắc nhở bản thân mình không được tức giận. Bác gái vì quá đau thương mới trở nên như vậy.
Đúng lúc này, Ứng Mẫn xuất hiện sau lưng Hoắc trì Viễn. Sau khi cô nhìn thấy chiếc điện thoại bị ném vỡ vụn nằm trên mặt đất, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, coi như không có việc gì nói một tiếng: “Tưởng phu nhân thức dậy? Cháu là Ứng mẫn, là đồng nghiệp cũ của Hoắc trì Viễn. Bác hiện tại là do cháu phụ trách.”
Tưởng phu nhân nghi ngờ nhìn Ứng Mẫn: “Sao lại biến thành cô rồi?”
Ứng Mẫn ngồi ở mép giường, ôn nhu cười nói: “Thời điểm cháu làm phẫu thuật kiểm tra cho bác, phát hiện trong đầu bác có một khối u mạch máu, cần uống thuốc điều trị mới khỏi. Cháu là chủ nhiệm khoa não, mà bác từ khoa tim chuyển đến khoa não cho nên hiện tại bác là bệnh nhân của cháu rồi.”
“Không tốt?Cô nói là bị ung thư sao?” Tưởng phu nhân khẩn trương dùng cái tay bị băng bó đi sờ đầu, khủng hoảng nhìn Ứng Mẫn.
“Chưa làm xét nghiệm nên chưa thể xác định được. Cho nên bác ngàn vạn lần không thể lại tức giận, phải phối hợp thật tốt với cháu để điều trị.” Ứng Mẫn hòa ái cười khuyên nhủ.
“Được! Tôi không giận, tôi không giận!!” Thanh âm Tưởng phu nhân càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng bình tĩnh.
Ứng Mẫn làm một động tác”OK” đối với Hoắc trì Viễn sau lưng.
Hoắc trì Viễn cảm kích nhìn thoáng qua Ưng Mẫn.
Xem ra vẫn là phụ nữ hiểu biết phụ nữ, Ưng Mẫn nói mấy câu đã có thể trấn an cảm xúc của bác Tưởng rồi.
“Phu nhân Tưởng, bác đừng quá lo lắng về bệnh tình của bác, cháu thấy kết quả kiểm tra rất tốt. nhưng nếu người vẫn tức giận, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình. Nếu chuyển biến xấu thì cháu cũng không có năng lực gì nữa rồi.” Ưng Mẫn khuyên nhủ mang theo chút uy hiếp.
“Chuyển biến xấu? Tôi không cần giống như Y Nhiên!” phu nhân Tưởng nhớ tới Y Nhiên, ánh amwts bắt đầu trở nên cuồng loạn.
Phu nhân Tưởng nói khiến Hoắc trì Viễn gợi lên hồi ức chuyện cũ.
Năm Y Nhiên đang ở trong thời kỳ huy hoàng của sự nghiệp đột nhiên lại bị u não.
Không nghĩ tới bác gái lại bị bệnh giống như Y Nhiên.
Chẳng lẽ ung thư cũng sẽ di truyền?
Đột nhiên phu nhân Tưởng bắt được tay của Hoắc trì Viễn, thần kinh nói: “Hoắc trì Viễn, Hoắc trì Viễn có thể cứu bác!”
Hoắc trì Viễn thống khổ đóng mắt lại: “Bác gái, thật sự xin lỗi bác, tay của cháu đã không thể cầm dao được nữa.”
Phu nhân Tưởng thất vọng lui ra phía sau, ánh mắt bồi hồi dừng lại trên người Ưng Mẫn và Hoắc trì Viễn.
Ưng Mẫn trầm trọng gật đầu: “Hoắc trì Viễn nói không sai, tay của anh ấy bị thương sau lần tai nạn xe cộ đó. Có thể nói là Tề Mẫn Mẫn đã kết thúc công việc của anh ấy.”
Câu nói sau cùng kia, dường như Ưng Mẫn nói ra mang theo hận ý.
Cô vừa mới trốn ở bên ngoài, nghe được rõ ràng sự thật về chuyện tai nạn xe cộ xảy ra năm đó. Tề Mẫn Mẫn mới đúng là hung thủ va chạm, người va chạm vốn không phải là Tề Bằng TRình. Cô không rõ là khi Hoắc trì Viễn biết Tề Mẫn Mẫn chính là người đã hủy diệt sự nghiệp của chính mình khi đó, vì sao còn có thể yêu cô, cưới cô, giữ gìn cô?