“Mẹ xem là con viết quá nhiều tiểu thuyết rồi. Cái gì mà yêu với chả không yêu?” Chu Cầm không đồng ý nhìn con gái.
Hoắc Tương nhìn đến một nơi nào đó trên bầu trời đột nhiên xoay người lại thốt lên: “Con biết chị dâu ở đâu rồi!”
“Ở đâu?” Hoắc Hoài Lễ khẩn trương hỏi.
“Bờ sông! Con phái người cất ở đó một ít pháo hoa. Mọi người nhìn bầu trời bên kia kìa!” Hoắc Tương kích động nói.
“Nhanh, nhanh nói cho Hoắc Nhiên biết. Có thể tìm được một đứa là tốt tồi.” Bà nội Hoắc lập tức nắm chặt tay con trai, kích động ra lệnh.
“Được. Mẹ, mẹ đừng khẩn trương.” Hoắc Hoài Lễ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hoắc Nhiên.
Đêm đã gần khuya, thời tiết trở lạnh, Tề Mẫn Mẫn mặc lễ phục màu trắng bị lạnh, co rúm lại.
Tần Viễn Chu ngồi bên cạnh cô thấy vậy, lập tức cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn Tần Viễn Chu.
“Trời rất lạnh, chúng ta tìm chỗ ấm áp ngồi một chút!” Tần Viễn Chu nhìn đồng hồ một chút, nhẹ nhàng nói: “Ở xung quanh đây có quán cà phê 24 giờ không?”
“Anh…… họ, anh không phải ra sân bay sao?” Tề Mẫn Mẫn lúng túng hỏi.
“Anh lùi vé rồi!” Tần Viễn Chu đứng lên, cười nhẹ. “Đi thôi, tìm một chỗ uống cà phê cho ấm đi!”
“Em không muốn đi!” Tề Mẫn Mẫn lắc đầu. Cô muốn ngồi đây, xem pháo hoa có thể bớt đau buồn, “Anh đi một mình đi! Trả lại anh áo khoác!”
Thấy Tề Mẫn Mẫn định cởi áo khoác trả lại cho anh, Tần Viễn Chu mới khoác lại cho cô, “Em khoác đi, anh mặc nhiều, không lạnh!”
“Sao có thể không lạnh chứ? Tuy mùa đông ở thành phố B không có tuyết nhưng cũng nhỏ hơn 10 độ. Không thể vì anh đi theo em mà khiến anh bị cảm được!”
“Nếu không muốn anh bị cảm thì đi uống cà phê với anh. Sao anh có thể bỏ mặc em đau lòng ngồi ở đây chứ?” Tần Viễn Chu nói thật.
Ninh Hạo rất ít khi xin anh điều gì, cho nên anh chắc chắn sẽ làm đến nơi đến chốn việc Ninh Hạo nhờ vả.
“Em sẽ cố gắng không để mình đau lòng nữa!” Tề Mẫn Mẫn thấp giọng lẩm bẩm. “Anh cứ về đi, nói với Ninh Hạo là em rất tốt, không cần lo lắng đâu!”
“Em như thế này muốn anh vỗ tay khen ngợi sao?” Tần Viễn Chu thật không biết làm cách nào để thức tỉnh cô nhóc cố chấp trước mặt.
“Anh họ, anh đừng sát muối vào vết thương của em nữa được không?” Tề Mẫn Mẫn nũng nịu lên án.
“Được, anh không nói nữa, anh chỉ yên lặng ngồi đây!” Tần Viễn Chu giơ hai tay lên, vô tội nói.
“Anh họ! Anh không cần vì Ninh Hạo nhờ và mà đến bảo vệ em đâu!” Tề Mẫn Mẫn hối hận nói.
“Em cũng đoán được là ai nhờ anh rồi à?!” Tần Viễn Chu thở dài.
“Việc này mà cần phải đoán sao?” Tề Mẫn Mẫn xúc động nói, “Vào những lúc như vậy, người có thể quan tâm em, trừ ba chỉ còn cậu ấy mà thôi!”
Tần Viễn Chu im lặng, không nói gì thêm.