Cô có thể yên tâm với Vương Giai Tuệ, nhưng cũng không thể không đề phòng Hạ Minh Minh “Anh sẽ tạo thêm chút áp lực cho ba cô ta.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền khởi động xe.
“Hoắc trì Viễn, em phát hiện ra em có một ông chồng siêu lợi hại, em chẳng phải lo lắng sẽ bị người ta khinh thường.” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Hoắc trì Viễn, kiêu ngạo cười nói.
“Anh lại có tác dụng lớn như vậy sao?” Hoắc trì Viễn cười hỏi.
“Có chứ! Nóng có thể làm gối mát, lạnh thì có thể làm cái lò sưởi.” Tề Mẫn Mẫn cười ha ha hai tiếng. “Quan trọng nhất là, nếu có người coi thường em, anh có thể giúp em đòi lại công bằng.”
“Từ trước đến nay ba em lại không như vậy sao?” Hoắc trì Viễn hỏi có chút nghi hoặc.
“Ba bận rộn như vậy, em rất ít khi để chuyện của em quấy rầy ông ấy. Với lại, trước kia cũng không có ai như Hạ Minh Minh xuất hiện.”
Hoắc trì Viễn xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, trong mắt tràn ngập thương cảm.
Tề Mẫn Mẫn từ nhỏ đã không có mẹ, Dương Nguyệt Quyên kia chắc chắn sẽ không đối xử tốt với cô. Một đứa nhỏ không có mẹ ở bên thực sự rất đáng thương. Anh đột nhiên đau lòng cho Tề Mẫn Mẫn.
“Chúng ta không về nhà sao?” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn lái xe không phải về nhà, kì quái hỏi.“Hạng mục mới của công ty nghiên cứu thành công, hôm nay có tiệc mừng!” Hoắc trì Viễn cười nói, “Bà chủ cũng phải đến tham dự chứ?”
“Em cũng đi sao?” Tề Mẫn Mẫn chỉ mũi mình, có chút kinh ngạc.
Bọn họ kết hôn lâu như vậy rồi, cô cũng chỉ cùng anh tham dự tiệc ở công ty anh có mỗi một lần. Trừ Lynda và Trịnh Húc, cô cũng không quen ai trong công ty anh cả.
“Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không phải đi học!” Hoắc trì Viễn đậu xe trước một trung tâm chăm sóc sắc đẹp rồi dắt cô xuống xe.
“Em muốn ăn mặc trở nên xinh đẹp, nổi bật hơn tất cả người đẹp trong công ty anh!” Tề Mẫn Mẫn đứng trước cửa trung tâm chăm sóc sắc đẹp, nói thật.
“Em không cần trang điểm đã xinh đẹp rồi!” Hoắc trì Viễn hôn nhẹ lên má Tề Mẫn Mẫn, cười trấn an cô.
Quả thật trong công ty anh có rất nhiều người đẹp nhưng cũng chỉ có mình Tề Mẫn Mẫn khiến anh động lòng.
“Nhưng cũng không thể so sánh với Lynda hay mấy cô ấy được!” Tề Mẫn Mẫn túm Hoắc trì Viễn vào trung tâm chăm sóc sắc đẹp.
Hoắc trì Viễn ngồi ở phòng chờ, vừa đọc báo vừa đợi. Khi thấy Tề Mẫn Mẫn mặc một bộ lễ phục màu trắng lộ vai xuất hiện, anh hơi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi nhân viên, “Có áo choàng màu trắng hay không?”
Tề Mẫn Mẫn bĩu môi nhìn Hoắc trì Viễn: “Em cảm thấy mặc thế này là được rồi, sao phải có áo choàng làm gì?”
“Ngoài trời khá lạnh!” Hoắc trì Viễn ngắn gọn trả lời.
“Ở trong nhà hàng đều có điều hòa hai chiều!” Tề Mẫn Mẫn không khỏi trợn mắt lên.
Hoắc trì Viễn đi đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, dùng lực chỉnh lại chỗ ngực của lễ phục: “Hở nhiều như thế sẽ cảm lạnh!”
“Chú à, không phải anh không muốn để người khác nhìn thấy ngực em đó chứ?” Tề Mẫn Mẫn nghe Hoắc trì Viễn nói xong, che miệng cười.
“Vì cái gì anh phải để cho người khác nhìn thấy chứ?” Hoắc trì Viễn hợp tình hợp lý nói. Thấy ánh mắt khinh thường của Tề Mẫn Mẫn, anh lạnh lùng nói với nhân viên, “Lấy áo choàng cho tôi!”
“Cố tiên sinh, không có màu trắng nhưng chúng tôi có một cái áo lông cáo màu hồng nhạt và một cái màu đen!”