Tề Lạc là nghiệt chủng ông tạo ra.
Nếu không có Tề Lạc, ông sẽ không để cho Dương Nguyệt Quyên vào cửa, để cho Tề Mẫn Mẫn có cơ hội bị tổn thương.
Ông không nghĩ tới chính mình cho Tề Lạc một thân phận, lại làm hỏng chính mình và Tề Mẫn Mẫn.
“Biết vậy chẳng làm”, bốn chữ này chính là mô tả chân thực nhất về ông của hiện tại.
“Ba, sao người lại không thể nói lý như vậy? Con và mẹ đã làm gì rồi hả?” Tề Lạc oan ức đỏ hốc mắt.
Tề Bằng Trình lấy từ trong túi áo ra giấy thỏa thuận ly hôn ném lên bàn trang điểm, phẫn nộ nói: “Tôi muốn ly hôn.”
“Ly hôn? Bằng Trình, mười mấy năm thanh xuân của em đều đã cho anh. Anh chơi ngán rồi, nghĩ muốn quăng đi thì quăng sao? Anh còn có lương tâm không?” Dương Nguyệt Quyên một tay cầm giấy thỏa thuận ly hôn xé toang ra.
Tề Bằng Trình nhìn Dương Nguyệt Quyên xé đơn ly hôn, lạnh lùng nở nụ cười:”Bà cứ việc xé. Nếu bà không đồng ý ly hôn, tôi sẽ khởi tố!”
Nói xong, Tề Bằng Trình lấy ra một đơn ly hôn nguyên vẹn, một lần nữa đặt trên bà trang điểm, rồi xoay người đi.
“Tề Bằng Trình, ông là đồ nham hiểm!” Dương Nguyệt Quyên khàn giọng rống to.
“Không phải tôi độc ác. Tôi là bị bà bức ép! Đừng có nói với tôi rằng, bà đối xử tử tế với Tề Mẫn Mẫn!” Tề Bằng Trình đứng ở cửa, lạnh lùng chất vấn.
“Tề Mẫn Mẫn đã nói gì với ông?” Dương Nguyệt Quyên tức giận trừng lớn hai mắt,”Tôi chỉ biết ông thiên vị Tề Mẫn Mẫn, bất kể nó nói cái gì ông cũng đều tin tưởng. Nó và ông ngoại của nó muốn liên thủ để loại bỏ nhà họ Tề! Tiểu Lạc, số chúng ta sao lại khổ như vậy?”
“Mẹ!” Tiêu Lạc nhào vào trong lòng Dương Nguyệt Quyên, đáng thương khóc thút thít, “Ba không quan tâm đến chúng ta, chúng ta có thể đi đâu được bây giờ?”
“Ngay đến tiền riêng của mẹ đều đóng góp cho tập đoàn Bằng Trình, ly hôn rồi, chúng ta sẽ sống thế nào bây giờ?” Dương Nguyệt Quyên bi thương kể lể.
“Cái vòng tay một trăm chỉ vàng bà mua cho Tề Mẫn Mẫn có thể đổi được mấy trăm vạn tiền mặt, đủ cho các người cơm áo.” Tề Bằng Trình nói xong, liền “Sầm” một tiếng đóng cửa phòng.
Dương Nguyệt Quyên lau khô nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói:”Đồ vô lương tâm! Dương Nguyệt Quyên mẹ cả đời này đều dành cho ông ta, vậy ông ta dám đá mẹ đi! Mấy trăm vạn tiền mặt thì làm được cái gì?”
“Đúng vậy! Mua vào món quần áo cũng không đủ.” Tề Lạc cũng vô cùng bất mãn, “Ba quá bất công rồi. Ba để lại tài sản cho Tề Mẫn Mẫn, còn mẹ con mình chỉ có thể dựa vào mấy trăm vạn tiêu vặt để sống.”
“Ông ta đừng có mơ tưởng! Bà đây sẽ khiến cho Tề Mẫn Mẫn chỉ còn là một cái xác cho ông ta nâng niu!” Dương Nguyệt Quyên tàn khốc nói.
Là Tề Bằng Trình không nể tình cảm vợ chồng, vậy đừng trách bà ác độc!
Là ông dồn bà vào đường cùng.
Bà làm sao có thể để ông ta và Tề Mẫn Mẫn vui vẻ một mình?
“Trong công ty không phải có người của mẹ sao?” Tề Lạc kỳ dị nhìn mẹ mình, dường như không quá tin rằng bà có thể vét sạch tập đoàn Bằng Trình.
“Thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Ông ta sao có thể biết được trong ba người quản lý cấp cao mới đề bạt lại không có người của mẹ?” Dương Nguyệt Quyên ngửa mặt lên trời cười to.
“Mẹ, mẹ có tay trong sao?” Tề Lạc bất ngờ nắm lấy cánh tay Dương Nguyệt Quyên.