“Không được sao? Ai quy định không thể mặc Armani, Channel vào Hoan Nhạc Cốc?” Tề Mẫn Mẫn hồn nhiên nói.
“Thôi được!” Hoắc trì Viễn chỉ có thể thỏa hiệp, khởi động xe phi đến Hoan Nhạc Cốc.
Đến Hoan Nhạc Cốc, bọn họ trai tài gái sắc thu hút rất nhiều ánh nhìn. Nếu không phải lúc Hoắc trì Viễn xuống xe đeo kính đen, chỉ e mọi người sẽ nhận ra họ chính là nam nữ nhân vật chính của các tin tức giải trí.
“Em ngồi được tàu lượn siêu tốc sao? Không sợ à?” Hoắc trì Viễn đang mua vé, nghiêm túc hỏi.
“Không cần chuẩn bị tâm lý, nhảy dù em còn không sợ.” Tề Mẫn Mẫn cầm xấp vé Hoắc trì Viễn vừa mua lên che mặt, cười nói.
“Tàu lượn siêu tốc nhìn có vẻ an toàn nhưng cũng tồn tại tai họa ngầm, không cẩn thận em có thể vị gãy cổ.” Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua đám người đang chơi, nghe thấy tiếng thét chói tai, cau mày nói:”Hay chúng ta chơi đâm xe nhé!”
“Chú!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn lớn tiếng phản đối.”Em đã chơi rất nhiều lần rồi! Ok?”
Hoắc trì Viễn nghe Tề Mẫn Mẫn năn nỉ, mãi mới mua vé, đưa cô ngồi vào tàu lượn.
Khi bọn họ an vị rồi, anh vẫn lo lắng kiểm tra giúp cô, chỉ sợ có chỗ nào sơ sót, đến lúc đó cô sẽ bị rơi xuống từ không trung.
“Hoắc trì Viễn, anh đừng lo lắng quá! Không việc gì đâu! Anh yên tâm!” Tề Mẫn Mẫn làm dấu tay OK về phía Hoắc trì Viễn, cười trấn an anh.
“HÌnh như anh già thật rồi.” Hoắc trì Viễn bỏ kính đen xuống, nhét vào túi, căng thẳng chờ đợi xuất phát.
Lúc tàu lượn siêu tốc bắt đầu khởi động, Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn thật chặt, dường như sợ nếu buông lỏng Tề Mẫn Mẫn sẽ ngã xuống.
Khi tàu lượn đã trở lại vạch xuất phát rồi anh mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt không hê tái nhợt chút nào.
“Tay của em đều bị anh nắm đế tím tái rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhảy xuống từ tàu lượn, đưa tay lên trước mặt Hoắc trì Viễn, bất mãn nói.
“Để anh thổi cho em.” Hoắc trì Viễn không vì mình giải thích, chỉ cầm bàn tay Tề Mẫn Mẫn vừa thổi vừa xoa.
Có người thấy rõ mặt Hoắc trì Viễn, bắt đầu xì xào bàn tán: “Kia không phải Hoắc trì Viễn – tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Y hay sao?”
“Hình như hơi giống! Trang nhất nhiều tờ báo hôm nay đều nói về anh ấy!”
“Cái gì mà giống chứ? Rõ ràng là đúng mà!”
“Ai nha! Má ơi, dáng vẻ anh ấy mặc áo khoác thật đẹp trai mà!”
—— Tề Mẫn Mẫn nghe thấy có người khen Hoắc trì Viễn đẹp trai, lập tức thò tay vào túi áo anh, lấy chiếc kính đen, giúp anh đeo lên. Sau đó dắt tay anh nhanh chóng cách xa mọi người.
“Còn muốn chơi cái gì nữa không?” Hoắc trì Viễn yêu chiều nhìn Tề Mẫn Mẫn qua chiếc kính đen.
“Rơi tự do? Xe đụng? Liệu có nhiều người nhận ra anh không?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn một cái, bắt đầu lo lắng vì anh quá nổi tiếng.
“Nếu không thì chơi nhà ma đi!” Hoắc trì Viễn cười đề nghị.
“Được! Trong đó tối đen như mực, không có ai thấy rõ mặt anh. Cùng người nổi tiếng đến khu vui chơi thật bất tiện!” Tề Mẫn Mẫn có chút oán giận nói, “Nếu anh chỉ là người bán kem thì chúng ta có thể đi đâu tùy thích rồi!”
“Bán kem sao? Thế thì sao có thể nuôi được sâu gạo như em chứ? Em đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ!” Hoắc trì Viễn dùng lực nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn, bất mãn kháng nghị.