Cô thật hoài niệm cái ôm của anh, sự ấm áp của anh, dày rộng, cảm giác an toàn vô cùng.
Cô không dám ngủ, sợ một khi ngủ đi, lại không thể cảm nhận sự ấm áp chân thật của anh.
Lúc Tề Mẫn Mẫn không thể nào chối từ sự vẫy gọi của Chu Công, đột nhiên Hoắc Trì Viễn mở to mắt.
Anh thật cẩn thận bưng mặt cô, dùng ngón cái vuốt ve hai gò má đầy nước mắt của cô, đáy mắt nảy lên từng đợt đau khổ.
“Nha đầu, vì sao lại là em?” Âm thanh của anh khàn khàn nói.
Nếu đâm người bỏ chạy là Tề Bằng Trình thì thật tốt?
Anh có thể tiếp tục sủng ái cô.
Nhưng là hiện giờ anh cảm thấy được nếu tiếp tục thì chính là phản bội là Y Nhiên.
Anh thống khổ nhắm mắt lại, ấn đầu cô vào trong ngực.
Khi hai bàn tay to của anh vuốt ve đầu cô khi đó, dưới lòng bàn tay mở ra sự chú ý của anh. Anh dùng tay sờ soạng tóc cô, mới xác định đó là một cái băng thật lớn.
Chẳng lẽ vừa rồi ở trong phòng tắm anh đã thương tổn đến cô rồi à?
Cô vậy mà nhịn đau không lên tiếng.
Nghĩ đến chính mình níu chặt vết thương của cô bắt cô dùng miệng hôn lại mình, anh liền hối hận không thôi.
Tự trách khiến cho lòng tham của anh trở nên khó chịu.
Anh nhẹ nhàng ôm ấp cô, nước mắt tích tắc rơi trên cổ cô.
Anh đối với mỗi một thương tổn của cô, so với thương tổn trên người anh còn khó chịu hơn.
Tới cùng là anh bị làm sao vậy?
Anh hận cô hại chết Y Nhiên, hận cô ngay từ đầu cố ý lừa gạt, cũng hận sự đẹp đẽ và ngây thơ chất phác của cô.
Sự xinh đẹp của cô khiến anh biến thành một người đàn ông bình thường.
Anh vậy mà nghĩ muốn quên đi sự hận thù kia.
“Anh Hoắc Trì Viễn… anh Hoắc Trì Viễn…” tiếng gọi của Y Nhiên từng chút một ghé vào lỗ tai của anh.
Tâm tình anh phiền toái vẫy tay, muốn vung đi sự hô hấp của Y Nhiên.
“Y Nhiên, để cho anh yên lặng một chút!” Anh thống khổ nói, giống như đang năn nỉ: “Xin em, để cho anh tạm thời quên đi hận thù.”
Giờ khắc này, anh chỉ muốn ôm lấy cô.
Quản cái gì hận, cái gì không hận!
Anh chỉ muốn ôm cô!
Tề Mẫn Mẫn ở trong mơ cảm giác được xương cốt cả người gắt gao bị đè nén, đau đến khó chịu. Cô mở to hai mắt, nhìn thấy gương mặt của Hoắc Trì Viễn phóng đại ở trước mặt mình.
“Hoắc Trì Viễn…” Cô vừa mới hô ra miệng, môi liền bị anh hôn lấy.
Tề Mẫn Mẫn nghĩ Hoắc Trì Viễn vừa muốn tra tấn cô, không ngời lúc này đây nụ hôn của anh thật dịu dàng. Tay anh luôn vòng qua gáy cô, ôm lấy mặt cô, từng chút từng chút hôn lên đôi môi như cánh hoa.
Sự sợ hãi dần dần biến mất, vòng tay qua cổ Hoắc Trì Viễn, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Bởi vì cô đã đáp lại, Hoắc Trì Viễn hôn càng trở nên mãnh liệt.