Hoắc trì Viễn lập tức trả lại hai chữ: Em dám!
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười xấu xa, cũng gửi qua hai chữ: Liền dám!
Hoắc trì Viễn: Có tin hay không hiện tại anh liền qua bắt em về?
Tề Mẫn Mẫn gửi qua một cái icon cười trộm: Tới đây, tới đây! Không ai mở cửa cho anh, anh còn có thể bay vào sao?
Hoắc trì Viễn gửi tới một cái icon bất đắc dĩ: Em thật ác!
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ ở trên giường lộn mấy vòng.
Có thể khiến cho Hoắc trì Viễn không còn lời nào để nói, phỏng chừng cũng chỉ có cô mà thôi.
Tưởng tượng đến bộ dáng bất mãn của anh, cô lại càng muốn cười phá lên:Chú, đêm đẹp thường ngắn, nên đi ngủ sớm một chút.
Hoắc trì Viễn: Mang IPAD không?
Tề Mẫn Mẫn lắc lắc đầu: Không mang.
Hoắc trì Viễn: Trong phòng có máy tính không?
Tề Mẫn Mẫn lập tức hiểu ý Hoắc trì Viễn, cười ngã xuống giường: máy tính không có, chỉ có một chiếc bút ghi hình. Chú, anh thực sự nhớ em sao?
Lần này Hoắc trì Viễn không chút nào che dấu, gửi qua một chữ: Nhớ!
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi lại: Có bao nhiêu nhớ?
Hoắc trì Viễn: Phi thường nhớ!
Tề Mẫn Mẫn: Phi thường là ở mức độ nào?
Hoắc trì Viễn: Nhớ em đến không ngủ được. Bé con, mở video clip, anh muốn nhìn em!
Trái tim Tề Mẫn Mẫn liền bị hạnh phúc bao phủ rồi.
Hoắc trì Viễn đây là không thể rời cô sao?
Cô đứng lên, lấy bút ghi hình từ trên bàn qua, một lần nữa nằm úp sấp trên giường.
Sau khi kết nối video clip xong, Cô liền cười làm mặt quỷ với Hoắc trì Viễn: “Chú, anh ngủ được chưa?”
Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhìn cô: “Nhìn thấy em lại càng không ngủ được rồi.”
Tề Mẫn Mẫn gửi qua màn hình một nụ hôn gió: “Như vậy được chưa?”
Hoắc trì Viễn không bỏ qua cho cô nói: “Không đủ.”
Mặt Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ rực lên: “Người xấu! Em đi ngủ! Ngủ ngon!”
Hoắc trì Viễn lập tức ngăn cản cô: “Bé con, giữ nguyên như thế, để anh nhìn em ngủ.”
”Chú, anh có thể đừng nhàm chán như vậy được không?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nói.
Anh như thế nào mà càng ngày càng thích quấn cô rồi?
Cô thậm chí không nhận ra anh!
Hoắc tổng lãnh huyết bá đạo của cô đi đâu rồi?
Đây rõ ràng là câu chuyện về một chú cừu nhỏ cầu xin chủ nhân yêu thương mình!!
“Anh sợ em đá chăn.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.
Nghe được lời anh nói, hốc mắt Tề Mẫn Mẫn bắt đầu phiếm hồng: “Anh mất tích cũng được nửa tháng rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em, một chút cũng không quan tâm em có đá chăn không, có bệnh hay không, có khổ sở không, có nhớ anh hay không…”
Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền kiềm chế không nổi khóc lên.