Hoắc Nhiên xấu xa nở nụ cười: “Tôi có đùa giỡn cô sao? Tôi rõ ràng đáp ứng tất cả thỉnh cầu của cô.”
“Phải! Là anh đáp ứng!” Vương Giai Tuệ bị tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Bác gái đến rồi. Cô nhớ kỹ dặn dò của tôi, về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.” Hoắc Nhiên nói xong, liền đi về phía thang máy.
“Hỗn đản! Làm sao lại có loại bác sĩ hư hỏng như vậy?” Vương Giai Tuệ chống nạnh, gầm lên một tiếng dữ dội.
Bác sĩ không phải đều nên lịch sự tao nhã, đeo mắt kiếng, cứu sống bệnh nhân sao?
Làm sao Hoắc Nhiên trong tưởng tượng lại chẳng có tý xíu liên quan nào vậy!
Cô cảm thấy anh thật không thích hợp làm bác sĩ.
Lý Á Lệ cầm thuốc trên tay đi tới, nhìn thấy con gái đang phẫn nộ trừng mắt nhìn cửa thang máy cách đó không xa, tựa như cùng nó có cừu oán mấy đời, liền quan tâm hỏi han: “Tiểu Tuệ, làm sao vậy? Ai chọc con thành như thế này?”
Vương Giai Tuệ sục sôi nói: “Còn có thể là ai? Không phải là em trai Cố tiên sinh sao?”
“Người ta là người tốt mà.Thời điểm mẹ vừa mới lấy thuốc nghe thấy vài bệnh nhân tán gấu về cậu ấy, nói cậu ấy trị bệnh về chân cho người ta, còn chưa bao giờ nhận tiền thêm đấy.”
Hoắc Nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy anh đang ôm Tề Mẫn Mẫn nằm ở trên giường bệnh. Anh lập tức dừng bước lại, muốn xoay người rời đi, để cho hai người bọn họ có thể ấm áp riêng tư.
“Cớ gì phải thế? Anh cứ đảm nhiệm vai trò vị hôn phu của Tưởng Y Nhiên đi.”
“Nha đầu, Y Nhiên đã chết năm năm rồi, em không muốn anh thủ thân sống cả đời như thế chứ?” Hoắc trì Viễn ủy khuất hỏi han. Anh đã giữ mình vì Y Nhiên năm năm, cho dù lại yêu nữa thì cũng không cần xin lỗi. Anh muốn ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, đặt Y Nhiên vào một chỗ đặc biệt để kỷ niệm ở trong lòng.
“Anh, phụ nữ mới phải thủ thân.” Hoắc Nhiên không khỏi cười xen vào một câu.
Hoắc trì Viễn nghe được tiếng của em trai, lập tức bất mãn quay đầu lại: “Em tới thật sự rất đúng lúc!”
“Bệnh nhân của em đều đã làm xong thủ tục nằm viện, bác sĩ phụ trách như em sao có thể không tới hỏi thăm bệnh tình?” Hoắc Nhiên chỉ đơn giản là đi vào phòng bệnh, không có xoay người rời đi.
“Anh Hoắc Nhiên, em không có chuyện gì. Chỉ là thi thoảng bụng sẽ đau một chút. Vừa rồi Hoắc trì Viễn điều chỉnh nhiệt độ phòng cao lên, em đã dễ chịu hơn rồi.” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng xoay người, giải thích với Hoắc Nhiên.
“Đau bụng? Đây chính là vấn đề lớn.” Hoắc Nhiên xoa cằm, giống như đang trầm tư. “Chị dâu nhỏ, chị để cho anh em dùng tay xoa lên, phải xoa tầm 24 giờ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nghe Hoắc Nhiên nói vậy, mặt Tề Mẫn Mẫn đỏ bừng lên: “Hoắc Nhiên, anh trêu em!”
“Không có, đây là có căn cứ khoa học, tay của anh rất ấm áp, khiến cho nhiệt độ cơ thể em tăng cao, lưu lượng máu chảy cũng dồi dào. Huyết mạch lưu thông, tự nhiên sẽ không đau nữa. Anh của anh chẳng nhẽ chưa nói cho em biết đạo lý này?” Hoắc Nhiên ngạc nhiên hỏi han: “Anh, đây là anh không đúng rồi, anh muốn chị dâu giảm bớt đau đớn, lại không nói cho chị ấy. Nếu không thì, chị ấy không cho anh ôm ấp, kia cũng là tổn thất của anh, cũng vừa là tổn thất của chị dâu.”
“Ngụy biện nhieeuf1” Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, cười kháng nghị.
Cho dù cô có ngốc, cũng không có khả năng không thể nghe ra được sự trêu chọc của Hoắc Nhiên.
“Chị dâu, rốt cuộc em cũng cười rồi!” Hoắc Nhiên khoa trương nói: “Em có biết không, khuôn mặt em không thích hợp để ưu thương chút nào? Em vẫn đừng nên đau buồn, nên vui vẻ lên. Theo anh anh về nhà sống đi. Xin nhờ!”
“Chúng ta có hòa hảo hay không có quan hệ gì với anh? Nhìn anh khẩn trương kìa!” Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Nhiên cười đùa.