“Anh cũng có thể!” Hoắc Trì Viễn ăn giấm nói, vẻ mặt lạnh dần.
“Chắc chắn anh không bằng lớp trưởng.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cời nói, Hoắc Trì Viễn thật sự càng ngày càng thích ghen tỵ Ngay lúc anh còn muốn chứng minh mình còn chơi nhảy cầu cũng tốt, thuyền của Tề Lạc đột nhiên đánh về phía bọn họ.
Tề Mẫn Mẫn không hề phòng bị liền ngã xuống.
Chờ Hoắc Trì Viễn cố định được thuyền buồm quay lại muốn tìm Tề Mẫn Mẫn nhưng không thấy cô đâu cả. Hô vài tiếng đợi một lúc cũng không được đáp lại anh lo lắng cởi bỏ dây thừng trên người, không chút do dự nhảy xuống nước. Xuống dưới nước anh tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên cách đó không xa nhìn thấy hai bóng người, anh lập tức bơi về phía bọn họ.
“Chị, anh rể!” Tề Lạc sau khi giả bộ rơi xuống hồ cũng hô lớn.
Tề Mẫn Mẫn cảm giác mình bị rơi xuống nước có tránh kiểu gì cũng không thoát, đến khi sắp hít thở không thông thì đột nhiên có người ôm cổ cô trồi lên mặt nước. Cô liều mạng giãy dụa thật lâu.
“Cô từ từ thôi! Nếu còn giãy dụa cô sẽ làm cho Ninh Hạo cũng phải rơi xuống hồ cá giống cô đấy!” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nữ sắc bén.
Là Lynda!
Cô ta có ý gí?
Người ôm cổ cô là Ninh Hạo?
“Tề Mẫn Mẫn, đừng sợ!” Giọng nói dịu dàng của Ninh Hạo truyền đến, mang theo sự trầm ổn, nháy mắt trấn an được Tề Mẫn Mẫn đang sợ hãi.
Ninh Hạo đưa Tề Mẫn Mẫn lên bờ, lập tức hô hấp nhân tạo cho cô.
Khi Tề Mẫn Mẫn nôn được ra nước rồi, Ninh Hao kích động ôm lấy Tề Mẫn Mẫn.
Trải qua một lần sinh tử trong nhát mắt, Tề Mẫn Mẫn vẫn đang chìm trong khủng hoảng, túm lấy áo của Ninh Hạo lặng lẽ rơi lệ. Cô mới rồi còn tưởng mình sẽ phải đi gặp thượng đế. Không ngờ Ninh Hạo đã cứu cô.
“Đừng khóc. Đừng khóc.” Ninh Hạo nhẹ nhàng vỗ lưng Tề Mẫn Mẫn, dịu dàng trấn an.
Hoắc Trì Viễn lên bờ thì thấy Tề Mẫn Mẫn đã bình an. Anh đi đến quỳ xuống trước mặt cô, giọng run run nói:”Nha đầu, thực xin lỗi!”
Lúc biết cô ngã xuống tim anh trống rỗng. Anh sợ mất cô. Giây phút nhảy xuống hồ, anh không ngừng cầu nguyện.Nếu có thể dùng tính mạng của anh đổi lấy bình an cho cô, anh sẽ đồng ý không do dự.
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn lập tức rời khỏi Ninh Hạo nhào vào lòng Hoắc Trì Viễn:”Chú! Em còn tưởng không được nhìn thấy anh nữa!”
Hoắc Trì Viễn gắt gao ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, không nói cho cô nghe nỗi sợ hãi của mình Chỉ dừng sức ôm cô thật chặt, giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống vai Tề Mẫn Mẫn.
Ninh Hạo cảm giác mất mát đứng dậy, lùi lại phía sau.
Lúc Hoắc Trì Viễn xuất hiện, sự hiện hữu của anh trở nên đáng thương.
Gương mặt Lynda phức tạp nhìn Ninh Hạo:”Có muốn uống một chén không?”
Ninh Hạo lắc đầu, xoay người trầm mặc rời đi.
Lynda nhún vai, đi đến chỗ hai người đang gắt gao ôm nhau trước mặt, đem khăn tắm trong tay ném lên đầu Tề Mẫn Mẫn:”Xấu muốn chết! Lau nước mắt đi!”
Tề Mẫn Mẫn kéo khăn tắm xuống, cảm kích nhìn thoáng qua Lynda:”Cám ơn, nếu vừa rồi không có cô, cả tôi và Ninh Hạo đều sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ngay cả rơi xuống nước cô cũng không ngoi lên được, rốt cuộc ai dạy cô bơi vậy?” Lynda giọng mỉa mai nói.”Thiếu chút nữa cô đã kéo Ninh Hạo xuống chết chung!”