“Nhóc con, em đăng ký vào đại học F có được hay không?” Hoắc trì Viễn gác cằm lên vai Tề Mẫn Mẫn, trầm giọng hỏi.
“Đại học F? Tại sao?” Tề Mẫn Mẫn nghi ngờ ngoái đầu lại.
“Đại học F ở thành phố A. Anh không muốn xa em!” Hoắc trì Viễn thành thật trả lời, “Anh đã có thói quen thức dậy là nhìn thấy em rồi!”
“Nhưng mà em muốn học cùng trường với anh!” Tề Mẫn Mẫn khó xử nhìn Hoắc trì Viễn. Thi đỗ vào đại học Q, trở thành bác sĩ nổi tiếng vì cô muốn hoàn thành ước mơ của anh. Cho nên, cô mới phải cố gắng học tập như vậy.
“Học đại học F cũng có khoa y. Nhóc con, nghe lời, chúng ta đăng ký vào đại học F!”
Tề Mẫn Mẫn cắn bút, do dự nói: “Nhưng mà khoa Y trường đại Q là tốt nhất cả nước. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn đăng ký đại học Q thì hơn!”
“Suy nghĩ lại chút vì anh đi!” Hoắc trì Viễn thương lượng nhìn Tề Mẫn Mẫn.
“Được rồi! Vì anh! Không nỡ xa em như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn nhéo mặt Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm cười.
“Không nỡ. Nếu có thể bỏ được, tập đoàn Bằng Trình sớm đã phá sản rồi!” Hoắc trì Viễn ôm sát Tề Mẫn Mẫn, áp trán lên trán cô thì thầm.Anh đã từng đối với tập đoàn bằng Trình hận thấu xương, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để chèn ép đối phương. Nhưng sau khi biết chân tướng, anh lại không nỡ dùng thủ đoạn đối phó với Tề Bằng Trình để đối phó với Tề Mẫn Mẫn. Lúc lạnh lúc nóng không phải là tính cách của anh, mà là vì tâm anh lúc đó đang giãy giụa. Anh nghĩ muốn trả thù cô, nhưng chung quy lại vẫn không thể ngoan độc xuống tay. Có lẽ ngay từ lúc đầu, anh với cô đã có duyên phận rồi.
“Không thể tin được mị lực của em lại lớn như vậy.” Tề Mẫn Mẫn ha ha cười hai tiếng.
“Phải! Ba em là Gia Cát Lượng tái thế, tất cả kế hoạch của anh đều nằm trong dự liệu của ông ấy!” Hoắc trì Viễn không cam lòng nói, “Ông ấy biết trước rằng con gái bảo bối của ông ấy có thể mê hoặc anh.”
“Kia cũng là vì em đáng yêu a!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười nói.”Ba em không phải liệu sự như thần, chỉ là ông ấy quá hiểu em.”
“Nào có giống?” Hoắc trì Viễn trái phải tìm kiếm, cố nén cười.
Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, anh dám đùa giỡn em? Đêm nay em muốn bãi công!”
“Bãi công?” Hoắc trì Viễn sửng sốt một phen. Sau khi ý thức được Tề Mẫn Mẫn nói gì, lập tức bá đạo nói, “Khỏi cần nghĩ đến!”
Tề Mẫn Mẫn nhảy xuống từ trên đùi Hoắc trì Viễn, ôm sách vở liền chạy về phòng ngủ, ngay lúc Hoắc trì Viễn sắp xông vào liền đóng sầm cửa lại.
“Bé con, mở cửa!” Hoắc trì Viễn dùng sức gõ cửa.
“Hôm nay bãi công! Mời tìm chỗ khác ngủ!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Hoắc trì Viễn đứng ở ngoài cửa, nhíu mày.
Anh ở chính nhà mình liền bị bà xã của mình không cho vào phòng, chẳng may mà bị Hoắc Nhiên biết còn không để cho tên kia cười thối mặt ra sao?
“Em không mở cửa, tự anh mở!” Hoắc trì Viễn cao giọng nói.
“Có bản lĩnh thì anh liền mở!” Tề Mẫn Mẫn đứng ở bên cạnh cửa, trong tay cầm một chuỗi chìa khóa dự phòng. Cô vừa mới thừa dịp lúc anh không chú ý mà lấy trộm chìa khóa, cho nên mới dám không kiêng nể gì mà chơi trò bãi công với anh.
Hoắc trì Viễn tìm trong túi không thấy chìa khóa mở cửa, liền không hờn không giận mím môi mỏng.
Xem ra đêm nay thật phải ngủ ngoài phòng khách rồi.