“Đã có tội…còn muốn….cơ hội gì?” Tề Mẫn Mẫn khó chịu hỏi.”Không mang anh ra ngoài chém đã là quá nhân nhượng rồi!”
“Sự việc lần này là hiểu lầm.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nhìn vào mắt Tề Mẫn Mẫn.
“Anh mặc quần áo đi rồi nói chuyện!” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua Hoắc trì Viễn, nhắm mặt lại đỏ bừng mặt.
Bởi vì khăn tắm bị rơi xuống, hiện giờ toàn thân Hoắc trì Viễn đang không có cái gì che đậy.
“Vợ chồng nên gần gũi trong trạng thái này.” Hoắc trì Viễn cười mặt dày ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng.
“Ai cho anh đi lên? Xuống ngay!” Tề Mẫn Mẫn giận giữ, đầu lại bắt đầu mơ màng, so với ngồi tàu lượn siêu tốc còn khó chịu hơn. Lần đầu uống rượu mới biết hóa ra đồ có cồn không phải là đồ tốt.
Hoắc trì Viễn nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, khàn khàn nói:”Cho anh 10 phút, để anh giải thích với em, em nghe xong hẵng quyết định tha thứ cho anh hay không.”
“1 phút…cũng quá nhiều!” Tề Mẫn Mẫn hừ mạnh một tiếng.
Anh đang muốn dùng mỹ nam kế dụ dỗ cô sao?
Đã làm cho cô chết tâm rồi có nói gì cũng vô ích!
“Sáng sớm hôm cưới anh nhận được điện thoại của bác gái, muốn anh đến đó….Anh không thể trơ mắt nhìn bà ấy tự sát được. Nha đầu,…” Hoắc trì Viễn nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra hôm đó cho Tề Mẫn Mẫn xong, bắt đầu chờ cô phán xét.
Tề Mẫn Mẫn cũng không có lập tức tha thứ cho Hoắc trì Viễn, mà chỉ xoay người, trầm mặc, hồi lâu không nói gì
“Nha đầu, thật sự anh không hề cố ý vắng mặt tại hôn lễ.” Hoắc trì Viễn căng thẳng nói.
“Nếu anh đã giải thích xong, có thể đi được rồi.” Tề Mẫn Mẫn nói năng bình tĩnh, lãnh đạm, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Vẫn không thể …tha thứ sao?” Hoắc trì Viễn thận trọng hỏi.
“Mẹ của Tưởng Y Nhiên và hôn lễ của chúng ta đều quan trọng, anh muốn em phải nói thế nào?” Tề Mẫn Mẫn yếu ớt nói.
Cô vốn tưởng rằng là bác sĩ Ưng Mẫn kia quyến rũ Hoắc trì Viễn, không để anh về nhà. Hóa ra là bà Tưởng lấy cái chết để uy hiếp anh, Hoắc trì Viễn không muốn đối phương tự mình hại mình, liền nhẫn tâm bỏ rơi cô ở lễ cưới. Cuộc đời của cô, vận mệnh của anh dường như không thể dứt khỏi Tưởng Y Nhiên. Chẳng lẽ cả đời này cô phải sống cùng với hồn mà của Tưởng Y Nhiên?
“Quả nhiên… em vẫn để bụng chuyện này.” Hoắc trì Viễn có chút mất mát.
Ban ngày, nghe Hoắc Nhiên chất vấn anh liền lo lắng đến vấn đề này.
“Anh ra ngoài thì đóng chặt cửa lại cho em.” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng, giọng nói không hề có một tia cảm tình. Cô như vậy làm Hoắc trì Viễn thấu khủng hoảng.
“Nha đầu, Y Nhiên đã là quá khứ rồi…..” Hoắc trì Viễn vội vàng giải thích.
“Nhưng quá khứ đó vẫn ám ảnh hiện tại và tương lai của anh, ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, hôn nhân của chúng ta. Hoắc trì Viễn, anh đi đi! Em muốn được ở một mình!” Tề Mẫn Mẫn có chút bi thương nói.
“Anh không đi! Em không tha thứ cho anh anh càng không thể đi!” Hoắc trì Viễn dùng sức ôm Tề Mẫn Mẫn từ phía sau, ôm thật chặt/
Thân thể tuy ở thật gần, nhưng anh cảm cảm giác lòng cô cách mình càng ngày càng xa.
“Anh mau đi đi. Bằng không bác gái không nhìn thấy anh sẽ lại tìm đến cái chết” Tề Mẫn Mẫn ra sức gỡ tay của Hoắc trì Viễn ra.