Là cô hại Tưởng gia biến thành như hiện tại, cô trộm đi hạnh phúc của Tưởng Y Nhiên, nhưng lại không trộm được tình yêu của Hoắc trì Viễn dành cho cô ấy.
Hoắc trì Viễn có thể yêu chiều cô, có thể cực kỳ thích cô, nhưng đó không phải là yêu.
Yêu, không phải là ngoài miệng nói một chút, mà là khi gặp được chuyện đó, nhìn thấy phản ứng trực tiếp nhất của anh.
Hoắc trì Viễn kiên định thông báo trên tin nhắn như thế, cô liền biết người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh chính là Tưởng Y Nhiên, cho tới bây giờ đều không thay đổi. Cho dù anh phủ nhận cũng không thể thay đổi được sự thật đó.
Cô muốn toàn tâm toàn ý yêu, cô cực kỳ tham lam.
Nếu không phải, thà rằng không muốn.
“Tại sao có thể như vậy?” Ưng Mẫn khó hiểu nhìn Hoắc trì Viễn: “Có phải anh đã nói gì khiến cho Tề Mẫn Mẫn hiểu lầm?”
“Tối hôm qua vẫn còn tốt.” Hoắc trì Viễn vò tóc, lo lắng nói với Ưng Mẫn: “Anh đuổi theo cô ấy, bác gái thì em nghĩ cách kéo dài thời gian giúp anh.”
“Thời gian không thể quá dài. Quá dài thì bác ấy sẽ hoài nghi. Đến lúc đó, em khẳng định không thể giúp anh được rồi.” Ưng Mẫn lo lắng dặn dò Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn cho qua gật đầu một cái, chạy về hướng cầu thang.
Tề Mẫn Mẫn vừa mới vào thang máy, nếu như anh đi lượt thang máy tiếp theo, chỉ sợ cô đã sớm lên xe rời đi.
Anh tất phải chạy kịp thang máy để tìm được cô.
Hoắc trì Viễn dùng hết toàn lực, chạy nhanh xuống lầu.
“Nha đầu, nhất định không được rời khỏi đây! Nghe anh giải thích đã!” Hoắc trì Viễn vừa chạy xuống lầu vừa yên lặng cầu nguyện.
Khi anh đuổi tới cửa thang máy lầu một khi đó, nhìn thấy thang máy đã đi lên đến tầng hai, Tề Mẫn Mẫn chắc vẫn chưa đi quá xa, anh lập tức xoay người đuổi theo ra ngoài cửa lớn.
Xa xa, thấy bóng lưng thất hồn lạc phách của cô, lập tức chạy nhanh hơn, lúc chỉ còn cách cô một thước, lập tức vươn tay dài ra, kéo cô vào trong ngực.
“Không được chia tay, anh nói rồi, em là vợ của anh, cả đời đều như thế!” Hoắc trì Viễn thở hổn hển, khí tức bất ổn rống to lên.
“Đừng nói thế, ai cũng không thể đảm bảo cả đời, mười năm cũng đã khó.” Tề Mẫn Mẫn cho Hoắc trì Viễn một nụ cười chua xót: “Ba em từng nói với mẹ em cả đời này chỉ yêu một mình bà, nhưng về sau không phải đã có Dương Nguyệt Quyên sao? Tề Lạc chỉ nhỏ hơn em ba tuổi. Hoắc trì Viễn, em cũng không tin vào tình yêu vĩnh hằng. có lẽ bốn chữ này chỉ xuất hiện trên người anh, xuất hiện trên tình cảm của anh và Tưởng Y Nhiên. Nó vô duyên với em.”
Vì để cho Hoắc trì Viễn hết hy vọng, những lời cô nói ra đều sắc bén như đao, chọc thẳng vào trái tim của anh.
Bốn chữ “Tình yêu vĩnh hằng” này thật sự chỉ có thể dùng để hình dung về tình yêu của anh với Y Nhiên sao?
Lúc bác gái chất vấn khi trong lòng anh còn có thể có Y Nhiên, anh trả lời thế nào?
“Có, cô ấy vĩnh viễn ở trong lòng cháu, ai cũng không thể chen lấn được vị trí của cô ấy.”
“Đời này cháu đều nhớ kỹ Y Nhiên, cô ấy là người phụ nữ mà cháu yêu nhất trong cuộc đời này.”:
Lúc trả lời những lời này, anh không nghĩ đến cô.
“Hoắc trì Viễn, anh không nói lời nào là vì anh cũng có cùng quan điểm với em. Đúng không?” Tề Mẫn Mẫn trong lòng tràn ngập cay đắng.