Hoắc Trì Viễn ngồi trên xe, khởi động xe xong liền nắm lấy bàn tay trái đang đeo nhẫn kết hôn của cô, dùng ngón tay cái vuốt ve chiếc nhẫn kim cương đang lóe sáng.
Anh đã từng nghĩ người phụ nữ duy nhất sẽ đeo nó là Y Nhiên, nhưng hiện tại anh cũng rất vui mừng khi chiếc nhẫn này ở trên tay Tề Mẫn Mẫn.
Anh thực sự càng ngày càng quan tâm đên cô, muốn cùng cô sống đến cuối đời.
“Nha đầu, anh muốn xin lỗi em chuyện sáng nay. Anh nhất định sẽ khống chế tính tình của mình, sẽ không vì Y Nhiên mà tức giận với em.” Anh một bên lái xe một bên cam đoan với Tề Mẫn Mẫn.
“Lỗ tai em đã đóng kén rồi đây!” Tề Mẫn Mẫn cố ý trưng ra lỗ tai, bất mãn nói. Anh lần nào cũng xin lỗi xong lại làm tổn thương cô, cô đã sớm không tin anh nữa.
“Được, Anh không nói nữa. Anh sẽ làm cho em xem.” Hoắc Trì Viễn có chút bất đắc dĩ nói.
“Chú, đừng nói trước bước không qua.” Tề Mẫn Mẫn nghiêng người, nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Anh sẽ cố gắng.” Hoắc Trì Viễn cũng nghiêng đầu ra chỗ khác, nghiêm túc nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn.
“Anh đối với Y Nhiên cũng hay phát hỏa ra giống như với em sao?” Tề Mẫn Mẫn cố ý nhắc đến Tưởng Y Nhiên, muốn xem phản ứng của Hoắc Trì Viễn.
“Không có.” Hoắc Trì Viễn không chút do dự trả lời,” Cô ấy chưa bao giờ thực sự chọc giận em.”
Nghe được câu sau của Hoắc Trì Viễn, Tề Mẫn Mẫn giận dữ. Cô dùng sức rút tay về:”Em muốn phá bỏ hết những gì thuộc về cô ấy! Đúng rồi! Còn cái rạp chiếu phim gia đình kia nữa, em muốn dỡ bỏ nó!
“Em dám!” Hoắc Trì Viễn đột nhiên phanh lại, muốn quát Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn giơ ngón trỏ lên trước mặt anh quơ quơ:”Ông Mực, béo vì nuốt lời.”
Hoắc Trì Viễn dùng sức hít sâu, nén lại lửa giận, bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái:”Em đang chọc giận anh.”
Tề Mẫn Mẫn dẩu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực nhìn Hoắc Trì Viễn:”Em ghen tị với Tưởng Y Nhiên, tuy em biết em không có tư cách và quyền ghen tị.”
Cô cũng biết mình không thể nói thêm gì nữa, vì chính cô là người đâm chết Tưởng Y Nhiên, cô làm sao có tư cách chen vào giữa hai người bọn họ?
Nhưng cô đã yêu Hoắc Trì Viễn, Hoắc Trì Viễn vẫn nhớ đến Tưởng Y Nhiên như vậy cô sẽ không thoải mái, giống như cổ họng bị cái gì đó đâm vào, ngay cả hít thở bình thường cũng thấy đau.
Hoắc Trì Viễn không nói gì, trong ánh mắt lộ ra đau lòng. Anh một tay kéo Tề Mẫn Mẫn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Nếu em thực sự phá hư những gì thuộc về cô ấy, anh sẽ đánh em sao?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Không nỡ. Cùng lắm chỉ quát em hai câu.” Hoắc Trì Viễn nhéo hai má Tề Mẫn Mẫn, giọng khàn khàn nói.
“Biết rồi.” Tề Mẫn Mẫn rời khỏi Hoắc Trì Viễn, chải chuốt lại tóc tai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nên sớm hiểu ra rằng dù có thế nào cô cũng không thể sánh bằng Tưởng Y Nhiên, chỉ toàn là tự rước lấy nhục nhã.
Cô rất coi trọng chính mình.
Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, bàn tay muốn chạm vào mặt cô nhưng lại thôi:”Nha đầu, anh và cô ấy có với nhau hai mươi mấy năm tình cảm.”
“Em biết. Em với anh mới biết nhau vài ngày! Tại em không biết tự lượng sức mình.” Tề Mẫn Mẫn tự giễu nói.