Tề Mẫn Mẫn vụng trộm nhìn thoáng qua các bạn học xung quanh, tuy có tấm kính cửa xe ngăn cách, bên ngoài thấy không rõ người ở bên trong, nhưng cô vẫn có chút bất an. Vạn nhất bị bạn học nhìn thấy, cô cũng đừng nghĩ muốn đi học nữa.
”Về nhà bổ sung, có được hay không?” Tề Mẫn Mẫn đáng thương tội nghiệp theo sát Hoắc trì Viễn thương lượng.
”Về nhà là về nhà.Vốn dĩ không cần bổ sung!” Hoắc trì Viễn ôm chầm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, thanh âm khàn khàn nói.
Tề Mẫn Mẫn đặt tay ở trước ngực Hoắc trì Viễn, khuôn mặt đỏ bừng ra lệnh: “Nhắm mắt lại!”
Sau khi thấy Hoắc trì Viễn không có dị nghị gì mà nhắm mắt lại, cô mới bớt xấu hổ vội vàng mổ trên môi anh một cái.
Hoắc trì Viễn mở to mắt, bất mãn kháng nghị: “Cái này mà gọi là hôn?”
”Không phải là hôn chẳng nhẽ là cắn?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt sẵng giọng.
Cô có thể đánh bạo ở trước cổng trường học hôn anh, anh nên biết thỏa mãn chứ, ấy vậy mà bây giờ còn kỳ kèo mè nheo.
”Anh dạy em!” Hoắc trì Viễn cúi đầu, nhanh chóng bắt lấy đôi môi né tránh của Tề Mẫn Mẫn, nhiệt tình tặng cho cô một nụ hôn nồng cháy đúng tiêu chuẩn mãi đến khi hai gò má cô phiếm hồng, anh mới buông cô ra.
”Về sau không cần anh đưa em đi nữa! Em muốn tiểu Trương đưa em đi!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kháng nghị.
”Thằng nhóc tiểu Trương mới 15 không lâu, em nhẫn tâm để thằng bé như đứa trẻ sáng sớm khóc rống chạy tới đưa em đến trường?” Hoắc trì Viễn thỏa mái tựa vào trên ghế lái, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy lời Hoắc trì Viễn nói, lập tức nhụt chí.
Mấy ngày này rất lạnh, cô làm sao đành lòng quấy nhiễu gia đình hạnh phúc của cậu ấy?
Nhưng nếu mỗi ngày Hoắc trì Viễn đều nhiệt tình như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày cô nổi tiếng toàn trường.
Cô cũng không phải là một người con gái cởi mở.
”Em đây về sau sẽ đi xe công cộng.” Tề Mẫn Mẫn cười nói xong, liền mở cửa xe bước xuống.
Hoắc trì Viễn hất mày, từ từ lái xe đi.
Tề Mẫn Mẫn đeo túi sách trên lưng, cực kỳ vui vẻ chạy vào trường học, vừa mới tiến phòng học liền nhìn thấy Hạ Minh Minh ngồi ở chỗ của cô đang hỏi Ninh Hạo cái gì đó. Ninh Hạo thì không vui, một vẻ mặt xấu hổ muốn khước từ.Cô hơi nhíu mày, đi lên phía trước, gõ vào mặt bàn, nói với Hạ Minh Minh: “Bạn học Hạ, làm ơn hãy ngồi về chỗ của mình.”
Hạ Minh ngẩng đầu, bất mãn trừng mắt lườm Tề Mẫn Mẫn một cái: “Không thấy tôi đang hỏi bài lớp trưởng sao? Cậu tùy tiện tìm chỗ khác ngồi đi! Đừng phiền tôi!”
”Bạn học Hạ Minh Minh, mỗi cây củ cải cũng chỉ có một cái hố, cậu là đang chiếm chỗ ngồi của tôi, tại sao lại có thể làm ra vẻ mặt đúng tình hợp lý như vậy?” Tề Mẫn Mẫn đảo cặp mắt trắng dã. Ninh Hạo tính tình quá hiền, có đôi khi nghĩ muốn cự tuyệt người khác nhưng lại sợ làm tổn thương người ta. Nhưng cũng không cần phải đối xử với ai cũng như thế!
Đối với những đứa con gái không biết xấu hổ, tâm thuật bất chính như Hạ Minh Minh, cần phải ngoan độc chút.