“Uhm.” Hoắc Trì Viễn gật đầu.
“Lớp trưởng, có việc gì thì gọi điện thoại cho mình.” Tề Mẫn Mẫn cười nói xong, liền ôm thắt lưng Hoắc Trì Viễn bước đi.
Ninh Hạo có chút mất mác nhìn cô. Đợi cô ở bên cạnh Hoắc Trì Viễn hạnh phúc như thế, anh chen chân tới cùng có đúng hay không?
Lúc Trịnh Húc đi qua bên người Ninh Hạo, vỗ nhẹ bờ vai của anh: “Tiểu tử, bên ngoài nhiều bông hoa xinh đẹp như vậy, không cần nhớ đến đóa hoa của người khác. Giữa bọn họ, người ngoài rất khó đi vào được.”
Ninh Hạo có một loại cảm giác xấu hổ khó nói.
“Thầm mến rất đẹp, nhưng đặt ở trong lòng thôi.” Trịnh Húc nói xong, liền kéo vali hành lý theo sau Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn sau khi nhận chi phiếu và chìa khóa, liền kéo Tề Mẫn Mẫn đến thang máy. Anh bá đạo gắt gao ôm cô ở trong ngực, không tiếng động biểu hiện chủ quyền của mình với Ninh Hạo.
Cảm tình của Ninh Hạo đối với Tề Mẫn Mẫn đặc biệt hơn trong tưởng tượng của anh, thậm chí khiến cho người ta có một loại cảm giác cuồng nhiệt. nhưng là kia thì có thể thế nào? Ai cũng đừng nghĩ cướp đi Tề Mẫn Mẫn của anh! Ngay cả Tề Bằng Trình cũng không được.
Vào phòng, Tề Mẫn Mẫn liền thu dọn hành lý. Cô mở vali hành lý ra, lấy từng bộ quần áo bên trong ra bỏ vào tủ quần áo.
“Chú à, sao anh mang theo nhiều quần áo thế? Xuân hạ thu đông đều có!”
Hoắc Trì Viễn mở bình nước nóng, đi trở lại bên cạnh Tề Mẫn Mẫn, vừa hỗ trợ thu dọn vừa nói: “Nơi này mùa hạ cũng đôi khi có tuyết. ban ngày và đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, trên núi và dưới núi là hai mùa khác nhau.”
“A… vẫn là anh nghĩ chu đáo.” Tề Mẫn Mẫn dựa vào hôn anh một cái.
“Anh tới thu dọn.” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn đến bàn trang điểm, rồi bắt đầu thu dọn.
Khi anh mang từ trong vali hành lý ra một túi đồ, Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt: “Anh!”
“Là em muốn tránh thai, qua kỳ an toàn rồi.” Hoắc Trì Viễn nhìn đồ trong tay, hơi nhíu mày.
“Chúng ta là tới du lịch, anh có thể đừng nghĩ tới chuyện khác được không?” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, bất mãn nói.
“Không thể!” Hoắc Trì Viễn không hề thẹn thùng chút nào trả lời.
Anh đặt túi đồ đến bên trên bàn trang điểm, ôm lấy cô đi về nhà tắm.
“Chú à, anh làm gì thế?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mựt, tim đập bùm bùm.
“Tắm uyên ương!” Hoắc Trì Viễn cười haha ném cô vào trong bồn tắm lớn.
“…”
“Chờ anh.”
Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn trần chuồng chạy vào nhà tắm, cô cười…
Tề Mẫn Mẫn mặc áo tắm ghé vào trên giường phòng tổng thống, hưởng thụ sự mát xa của anh, miệng vì thoải mái mà nhẹ nhàng ngâm nga: “Chú à, anh có thể trở thành thợ mát xa chuyên nghiệp rồi.”
“Anh chỉ mát xa cho mình em thôi.” Hoắc Trì Viễn vừa kìm lưng cô, vừa cười nói. Anh vỗ vỗ người cô, sủng nịnh nói: “Được, mặc quần áo vào, đưa em đi cưỡi ngựa!”
“Ok!” Tề Mẫn Mẫn lập tức xoay người, từ trên giường nhảy dựng lên, từ trong tủ đồ tìm được một bộ quần áo thể thao cộc tay, đang nhìn thấy anh ở đầu giường nhìn mình, đỏ mặt nói: “Anh nhắm mắt lại đi.”