Tề Lạc đến gần Tề Mẫn Mẫn cảnh cáo, dùng lực ho khan một phen, đánh một cái ánh mắt sang ý bảo cô không cần nói nữa: “Mẹ, cổ phiếu 8 năm qua mẹ mua cũng không phải là tăng không ít sao??? Mẹ bán cổ phiếu thử xem.”
“Cổ… Cổ phiếu?” Dương Nguyệt Quyên không rõ tại sao con gái mình lại nói chuyện thay Tề Mẫn Mẫn.
“Tiền bán nhà cửa không phải đều đã đầu tư vào chứng khoán sao? Mấy cổ phiếu kia tăng gấp mười lần, có thể giá trị được ba trăm ngàn rồi.” Tề Lạc kinh ngạc hỏi han.
“Ba trăm ngàn?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn trừng mắt nhìn con gái. Cô vụng trộm làm ra mấy ngàn vạn dễ dàng như vậy sao? Tề Lạc vậy mà mở miệng khiến cho cô có thểm ba trăm ngàn. Bà còn muốn dựa vào đó làm tiền dưỡng lão.
“Đây là bao lâu rồi mẹ chưa đi kiểm tra tài khoản rồi hả?” Tề Lạc cười đùa hỏi han.
Dương Nguyệt Quyên nhìn thấy vẻ mặt của Tề Mẫn Mẫn như xem diễn trò, biết Tề Lạc dị thường chắc chắn có quan hệ đến Tề Mẫn Mẫn. Bà khẩn trương nói: “Mẹ đi vào liền để đó, tức giận đến nỗi nhiều năm cũng không ngó ngàng gì. Vậy mà con lại nhớ rõ.”
“Nguyệt Quyên, thật vậy sao?” Tề Bằng Trình rốt cuộc cũng giãn mi ra. Cửa ải khó khăn của công ty này xem ra có thể qua khỏi rồi.
“Là em mua cổ phiếu trước khi gả cho anh, bản thân em cũng quên mất. ngày mai bán cổ phiếu đi có thể thu hồi lại những dược phẩm quá hạn. Chỉ sợ là còn chưa đủ.” Dương Nguyệt Quyên lo lắng thở dài.
“Không đủ thì anh lại tìm bạn bè hỗ trợ nghĩ cách.” Tề Bằng Trình cao hứng nói.
“Ba, ngày mai con lấy tiền ra. Ba cầm tiền đó mà làm việc.” Tề Mẫn Mẫn ngồi vào bên giường ba, nhẹ nhàng nói với ông. Dương Nguyệt Quyên đồng ý đưa ra ba trăm ngàng, cô cũng không bức bách đối phương nữa. Hiện tại cô phải giúp ba vượt qua cửa ải khó khăn. Cùng qua cửa ải khó khăn, cô lại có thể thu thập Dương Nguyệt Quyên.
Dương Nguyệt Quyên nhìn về ngưỡng cửa một cái, không cảm xúc nói với Tề Mẫn Mẫn: “Chút tiền tiêu vặt đó của con có gì hữu dụng? Thật sự ngu đôt! Tay có tiền còn không biết lợi dụng.”
“Nguyệt Quyên!” Tề Bằng Trình không cảm xúc quát bảo Dương Nguyệt Quyên ngừng lại: “Chuyện của Tề gia, không cần Hoắc trì Viễn!”
Dương Nguyệt Quyên bĩu môi, bất mãn thở dài: “em cũng đã lấy hết toàn bộ tiền riêng của mình ra rồi, để cho Tề Mẫn Mẫn mượng Hoắc trì Viễn ít tiền cũng không được sao.”
“Hoắc trì Viễn có thể không tiếp tục chèn ép tập đoàn Bằng Trình đều là nhờ Tề Mẫn Mẫn.” Tề Bằng Trình ôm con gái, trừng mắt nhìn Dương Nguyệt Quyên.
“Ba, ba đừng nóng giận.” Tề Mẫn Mẫn sợ ba nổi giận, khẩn trương an ủi ông. Nếu cô có thể sẽ nhất định giúp ba, nhưng là hiện tại quan hệ của cô và Hoắc trì Viễn, vốn không thể mở miệng được. Cho dù cô không nể mặt đi cầu Hoắc trì Viễn, anh cũng nhất định không giúp cô.
“Chúng ta nghĩ vẫn còn nhiều cách. Đúng rồi, ba của lớp trưởng lớp con là Ninh tỉnh trưởng, nếu không, con đi nhờ bạn ấy giúp, để ngân hàng sớm cho vay.”
“Chủ ý này không tồi!” Tề Bằng Trình hưng phấn mà ánh mắt đều đã sáng. Người của ngân hàng làm việc rất chậm, nhưng nếu có một câu của Ninh tỉnh trưởng, tốc độ có thể giống như hỏa tiễn. Xem thế này thì cửa ải khó khăn này có thể qua được rồi.” Tâm can bảo bối, con đúng là phúc của ba.”
“Phúc cái gì? Em thấy là tai tinh thì đúng hơn!”
Dương Nguyệt Quyên bất mãn hừ một tiếng: “Không có nó, công ty cũng không lâm vào tình huống này.”
Tề Mẫn Mẫn áy náy cắn môi, không muốn biện giải cho bản thân mình.
Dương Nguyệt Quyên nói không sai, công ty của ba khó khăn như vậy là vì cô.
“Bà có thể nói ít đi vài câu không?” Tề Bằng Trình nghiêm mặt dạy dỗ Dương Nguyệt Quyên: “Để cho Hoắc trì Viễn hận thấu xương là tôi.”
“Ba, con đi gọi điện cho lớp trưởng.” Tề Mẫn Mẫn vỗ tay của ba, muốn ông đừng nổi giận, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại. Ninh Hạo sau khi nghe xong chuyện của cô, lập tức vỗ ngực nói cô yên tâm. Cô cảm ơn xong, vui mừng trở lại bên cạnh giường bệnh, ôm lấy ba mà hưng phấn nói: “Ba, Ninh Hạo đồng ý rồi.”