Nhà họ Hoắc vẫn giấu diếm việc Hoắc trì Viễn mất tích đến bây giờ, nếu cô không nói ra, ai cũng không biết tại sao lại như vậy. Miễn cưỡng có thể nghĩ ra hôn lễ bị lùi lại hai tiếng là vì kẹt xe trên đường.
“Hôm nay Tề Mẫn Mẫn, hai mẹ con bà cho tôi chút yên tĩnh đi.” Tề Bằng Trình nghe được lời nói của Tề Lạc, lập tức nghiêng mặt, nghiêm khắc nhìn bà liếc mắt một cái.
“Tôi nói cái gì? Sao ông lại bất công như vậy? Dù Tề Mẫn Mẫn có gây chuyện lớn thế nào ông cũng không trách mắng nó bao giờ.” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.
“Ba, con và mẹ nói đúng sự thật, không có điểm nào dối trá. Không giống như bảo bối của ba. Đã gây chuyện còn lấy ba ra làm lá chắn, vậy mà ba còn che chở chị ta.” Tề Lạc có chút bất mãn phải đối.
“Không muốn nhìn thấy chị con lập gia đình thì mau ra ngoài cho ba!” Tề Bằng Trình căm tức trừng mắt nhìn Tề Lạc.
Tề Lạc khiếp sợ uy nghiêm của Tề Bằng Trình, vẫn tự biết là đuối lý, ngoan ngoãn ngậm miệng.
…………
“Hoắc trì Viễn, trước Chúa, con có đồng ý lấy Tề Mẫn Mẫn làm vợ, ở bên cô ấy,hòa làm một với cô ấy, yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, đối với cô ấy như chính bản thân mình. Cho dù cô ấy sinh bệnh hay khỏe mạnh, giàu có hay bần cùng, chung thủy với cô ấy, cho đến lúc rời khỏi thế giới này hay không?” Mục sư cầm quyển Thánh kinh, vô cùng trang nghiêm lặp lại câu hỏi mà ông đã hỏi không biết bao nhiêu lần.
Hoắc trì Viễn nghe câu hỏi của Mục sư, một phần tâm trí hoảng hốt.
“Anh Hoắc trì Viễn, anh có muốn thề nhân danh Thượng đế, đời này chỉ yêu mình em, cho dù khỏe mạnh, giàu có, hay bần cùng, chung thủy với em, cho di em có rời xa thế giới này cũng không bao giờ phản bội tình yêu của em không?”
Lời nói của Y Nhiên đột nhiên vang lên trong đầu anh.
“Hoắc trì Viễn, đồ khốn nạn! Anh hủy hoại Y Nhiên, lại còn muốn cưới người đã hại chết nó! Tôi sẽ không tha thứ cho anh! Nhà họ Tưởng sẽ không tha thứ cho anh! Y Nhiên sẽ càng không tha thứ cho anh! Nếu con bé biết người anh muốn kết hôn chính là người đã hại chết nó, cho dù có ở dưới âm tào địa phủ cũng sẽ không tha cho các người!”
Lời nói của bà Tưởng như mà quỷ đang nguyền rủa, vang vọng bên tai anh.
Hoắc trì Viễn cảm giác lỗ tai đều muốn nổ tung.
Nhìn thấy Hoắc trì Viễn sắc mặt không cảm xúc bị Mục sự nhắc nhở nhiều lần, tâm trạng của Tề Mẫn Mẫn vô cùng nặng nề.
Vì sao anh lại do dự? Anh không muốn cưới cô sao?
Nếu thực sự như vậy, cô có thể lựa chọn từ bỏ.
Ngay khi Tề Mẫn Mẫn nản lòng thoái chỉ thì đột nhiên cô nghe thấy Hoắc trì Viễn trả lời rõ ràng.
“Con đồng ý!”
Thấy Hoắc trì Viễn đã trở lại bình thường, tâm tình Tề Mẫn Mẫn không khỏi xúc động.
Tề Mẫn Mẫn không đợi Mục sư hỏi, liền rưng rưng nước mắt gật đầu:”Con đồng ý! Con cũng đồng ý!”
“Con à, cha còn chưa hỏi con!” Cha sứ bị Tề Mẫn Mẫn chọc cười, khép lại quyển kinh thánh, cũng bắt đầu trêu chọc cô.
Tề Mẫn Mẫn xấu hổ, le lưỡi: “Anh cha sứ à, phiền anh hỏi lại lần nữa!”
Cha sứ được Tề Mẫn Mẫn đặt danh hiệu mới nên cực kỳ vui vẻ, hôi lâu mới thu lại nụ cười, cầm quyển Kinh thánh hỏi lại lần nữa.
Bây giờ, Tề Mẫn Mẫn không cướp lời nữa.