“Anh chỉ nghiên cứu nối xuong, không nghiên cứu phương pháp giảm đau. Người bệnh có đau hay không không liên quan đến anh.” Hoắc Nhiên cười nói
“Quả nhiên là lang băm! Chỉ biết lừa gạt! Không cần biết bệnh nhân khó khăn thế nào!” Vương Giai Tuệ hừ một tiếng, bất mãn móc mỉa Hoắc Nhiên.
“Anh không thể phí hoài biệt danh Mông Cổ đại phu này được.” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.
“Hứ!” Vương Giai Tuệ bất mãn đảo cặp mắt trắng dã.
“Lại muốn biến mắt mình thành mắt gà chọi!” Hoắc Nhiên ha ha cười nói.
Vương Giai Tuệ oán hận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Chân còn đau không?” Hoắc Nhiên tuy vừa đấu võ mồm với Vương Giai Tuệ, nhưng động tác tay chưa lúc nào ngừng.
“Đỡ hơn nhiều rồi. Lang băm này cũng khá hiểu biết về phương pháp bấm huyệt.” Vương Giai Tuệ nghịch ngợm nói.
“Anh còn vô cùng thành thạo phương pháp hút vào, em có muốn thử một chút không?” Hoắc Nhiên tiến lại gần cụng vào trán Vương Giai Tuệ, nham hiểm cười hỏi. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Phương pháp hút vào?” Đầu óc của Vương Giai Tuệ còn chưa kịp phản ứng, bồn chồn hỏi, “Ý anh là….. ừm….”
Lời của cô chỉ kịp thốt ra một nửa, đã bị Hoắc Nhiên chặn lại.
Hoắc Nhiên nâng gương mặt của Vương Giai Tuệ, nồng nhiệt hôn lên đôi môi thơm tho của cô.
Lời nói nào thoát ra từ cái miệng nhỏ nhắn này cũng làm anh tức chết, nhưng hôn lên lại có vị ngọt mê người như vậy.
Xem ra sau này nếu cô còn làm anh tức giận, cô sẽ dùng chiêu “hút vào” này để bịt miệng cô.
Vương Giai Tuệ mặt mũi đỏ bừng, dùng toàn lực đẩy Hoắc Nhiên ra:”Ai cho anh hôn tôi?”
“Đây chính là phương pháp hút vào. Rất tuyệt đúng không?” Hoắc Nhiên tà tà cười nói.
“Anh đi chết đi!” Vương Giai Tuệ mặt như bị nướng lên, bốc khói.
Hoắc Nhiên quả nhiên là một gã đàn ông nham hiểm.
Dù anh có ngụy trang thế nào cũng không che lấp được.
Thật không biết cái bộ dạng cợt nhả này của anh làm thế nào để khiến cho bệnh nhân tâm phục khẩu phục.
“Anh chưa thể chết được. Anh chết rồi em sẽ thành góa phụ.” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật nói. Vừa mới dứt lời đã bị Vương Giai Tuệ dùng khuỷu tay huých vào ngực, đau đến gập người, gương mặt tuấn tú nhăn nhúm thành một năm:”Em…..quá ác độc rồi….”
“Đau lắm à?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Hoắc Nhiên, vội đỡ lấy cánh tay anh, quan tâm hỏi.
Cô chỉ dùng một ít sức thôi mà, nhìn Hoắc Nhiên như vậy không kìm chế được mà đánh.
“Đau. Đau lòng. Người con gái anh toàn tâm toàn ý nâng niu trên tay lại ác như vậy, lòng anh rất đau.” Hoắc Nhiên kêu la kháng nghị.
“Toàn tâm toàn ý? Anh nói câu này với bao nhiêu người rồi?” Vương Giai Tuệ khó tin nổi hỏi lại.
Hoắc Nhiên không có nói dối, thành thật trả lời:”Hai người.”
Nghe Hoắc Nhiên nói, trái tim Vương Giai Tuệ như vừa bị con kiến chích một cái, không khỏi có chút khó chịu. Cô buông Hoắc Nhiên ra, vẻ mặt không biến sắc nói:”Vậy anh đi tìm cô gái còn lại đi. Cô ấy chắc sẽ hạnh phúc lắm.”