Ăn xong cơm trưa, Tề Mẫn Mẫn có chút mệt mỏi, rúc vào trong lòng Hoắc trì Viễn, nhàm chán đến cực điểm xem TV, ngáp ngắn ngáp dài.
Hoắc trì Viễn để tay lên trán cô thử nhiệt độ một phen, anh lập tức nhíu mày: “Lại sốt rồi.”
“Sao lại sốt được?” Tề Mẫn Mẫn ảo não vỗ mạnh vào đầu mình.
“Bị sốt rồi sẽ rất dễ dàng gặp lại.” Hoắc trì Viễn ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, bước nhanh lên lầu.
Tề Mẫn Mẫn tựa vào trước ngực Hoắc trì Viễn, khó chịu nhắm mắt lại.
Hoắc trì Viễn sau khi ép cô uống thuốc xong, liền đi đến phòng làm việc cầm bản ghi chép trở lại, ngồi ở đầu giường bắt đầu bận rộn, thình thoảng quan tâm nhìn Tề Mẫn Mẫn một chút.
“Hoắc trì Viễn,anh có việc bận thì cứ đi làm đi. Em chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.” Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc trì Viễn bề bộn nhiều việc, nên săn sóc nói.
“Nếu như vẫn không hạ sốt, anh sẽ gọi điện bảo Hoắc Nhiên đến tiêm cho em một mũi.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nói.
“Không cần tiêm đâu! Em nhất định sẽ tốt lên mà.” Tề Mẫn Mẫn lập tức mở to mắt, có chút sợ hãi nói. Cô từ nhỏ đã sợ bị tiêm. Nhớ rõ trước đây có một lần mẹ phát bệnh tim, liền bị tiêm một mũi thuốc trợ tim. Cô bị ống tiêm to dọa cho phát sợ từ đó để lại bóng ma trong lòng, vừa thấy kim tiêm liền nhớ ngay tới ống tiêm đáng sợ kia.
Hoắc trì Viễn cười lắc lắc đầu. Cô có đôi khi giống hệt như đứa bé, sợ uống thuốc, sợ bị tiêm.
Nhưng cũng chính một Tề Mẫn Mẫn như thế lại rất đặc biệt, đáng yêu đến nỗi làm cho người ta không dám thương tổn.
“Ngủ đi.” Anh xoa xoa mái tóc Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở trên đùi Hoắc trì Viễn, ôm eo anh, sâu xa nói: “ Em không muốn ngủ. Em sợ sau khi mình ngủ anh sẽ đi mất.”
“ Sẽ không! Anh sẽ không biến mất lần nữa.” Hoắc trì Viễn đau lòng vuốt ve mái tóc Tề Mẫn Mẫn thanh âm khàn khàn nói.
Sự biến mất của anh đã để lại bóng ma trong lòng cô, khiến cô luôn luôn bất an, sợ hãi anh lại không nói một câu liền biến mất.
Một Tề Mẫn Mẫn như vây lại khiến anh vô cùng áy náy.
Tề Mẫn Mẫn đâm chết người anh yêu nhất, anh ở đây hại cô mất ngủ.
Ba người bọn họ, một bài toán khó giải.
“Ngoéo tay!” Tề Mẫn Mẫn vươn ra một ngón tay, cười khẽ nói với Hoắc trì Viễn.
Cô làm ra hành động ngây thơ như vậy, là vì tự tin của cô đang ngày dần bị bào mòn bởi chờ đợi.
Hoắc trì Viễn đan tay vào những ngón tay cô, cười nói: “Không cần ngoéo tay. Anh thề với em, nếu anh nghĩ một đằng nói một nẻo, liền phạt anh một tháng không được chạm vào em.”
“ Này cũng tính là thề sao?” Tề Mẫn Mẫn thông minh liền đoán được ý tứ trong lời nói của anh, cô bất mãn quệt miệng nhỏ, “Chịu thiệt vẫn luôn là em.”
“ Em phải biết đàn ông không dễ kìm nén.” Hoắc trì Viễn cúi đầu xuống, hôn lên môi Tề Mẫn Mẫn một chút, “ Trừng phạt này còn chưa đủ nặng sao?”
“Nặng!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt kéo chăn lên, vùi mình vào bên trong.”Em muốn ngủ!”
Nhìn thấy bờ môi Tề Mẫn Mẫn có chút khô, Hoắc trì Viễn bưng cốc nước ở đầu giường đưa cho cô: “Uống hết nước rồi hãy đi ngủ.”
“Nhiều như vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn không rõ vì sao Hoắc trì Viễn lại để cho cô uống nước. Tính ra cô không cần ăn cơm cũng đều bị làm cho căng bụng rồi.
“Bị sốt cần phải uống nhiều nước.” Hoắc trì Viễn nâng Tề Mẫn Mẫn dậy, bắt cô phải uống hết nước trong cốc.
Sau khi cô uống xong, anh mới giúp cô đắp chăn rồi mới nói một câu: “Ngủ đi.”
“ Em đấu võ mồm với anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thắng qua.” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi mắt nhỏ trừng Hoắc trì Viễn.
“Ha ha ha! Hình như là vậy.” Hoắc trì Viễn cũng không có đi trêu trọc Tề Mẫn Mẫn nữa, anh thôi cười ôm lấy bờ vai cô nói: “Đừng tức giận. Em đi theo anh tu luyện cho tốt, ngày nào đó nhất định sẽ thắng anh.”
“Được, anh chờ đấy!” Tề Mẫn Mẫn thề son sắt trừng mắt nhìn lại Hoắc trì Viễn. Cô cũng không tin miệng mình lại ngốc đến nỗi cả đời cũng không thắng được Hoắc trì Viễn.