“Lớp trưởng, mình về nhà thôi!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng giải thích, sau đó nói lại địa chỉ nhà mình.
Vương Giai Tuệ nhìn Ninh Hạo một cái, rồi lịch sự cười nói với Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, phía trước có bến xe bus, mình xuống chỗ này!”
“Không cần xuống đâu, để lái xe đưa mấy người chúng ta về nhà là được!” Tề Mẫn Mẫn không đồng ý.
“Không cần! Mình không cùng dường với các bạn, sẽ mất thời gian lắm. Mình đi xe bus là được rồi, chỉ ngồi bốn bến là đến!” Vương Giai Tuệ từ chối lời đề nghị của Tề Mẫn Mẫn.
Vương Giai Tuệ cảm thấy Ninh Hạo sẽ không thích một bóng đèn cực lớn như cô ấy có mặt ở đây. Cho nên Giai Tuệ cực kỳ biết điều, không để cậu ấy buồn bực.
Sau khi xuống xe, cô vẫy tay với hai người ở trong xe, rồi đi về trạm xe bus.
Tề Mẫn Mẫn quay người ra sau, qua tấm kính thấy Vương Giai Tuệ lên xe bus mới quay người lại, “Bạn ấy lên xe mình cũng yên tâm hơn!”
“Mấy tên đó là muốn cảnh cáo bạn, chắc sẽ không gây tổn thương cho Giai Tuệ. Trái lại là bạn đó, về sau phải thật cẩn thận. Tốt nhất nói với Hoắc trì Viễn thuê thêm vệ sĩ.” Ninh Hạo nhíu mày, khuyên nhủ.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ? Vệ sĩ sao? Mấy người kia chỉ là một đám nhỏ nhoi không cần thiết vệ sĩ phải ra tay!” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Ninh Hạo.
“Không thể chủ quan được! Mình….. Hoắc trì Viễn sẽ không chịu nổi nếu bạn xảy ra chuyện gì đâu!” Thiếu chút nữa Ninh Hạo nói rằng bản thân sẽ không chịu nổi, may mắn sửa lại kịp thời. Cậu bất an nhìn Tề Mẫn Mẫn, phát hiện cô quá đơn thuần nên không phát hiện ra cậu nói sai, thở phào một hơi.
Cậu đã từng nghĩ buông bỏ tình cảm này nhưng khi thấy Tề Mẫn Mẫn, cậu lại kìm lòng không được.
Cậu cảm thấy cho dù Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn như thế nào nhưng tình cảm của cậu giành cho Tề Mẫn Mẫn lại không thể thay đổi.
Cả đời này có lẽ nỗi tiếc nuối này sẽ theo cậu suốt đời.
“Được rồi! Khi trở về mình sẽ nói cho Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy Ninh Hạo nói có phần đúng, nên không từ chối nữa.
Cô không thể để Hạ Minh Minh thực hiện được ý đồ. Tà không thể thắng chính được!
Đây là quan niệm từ xưa đến nay của cô.
Ninh Hạo gật đầu một cái, cười vuốt mái tóc đuôi ngựa của Tề Mẫn Mẫn: “Mai là ngày kết hôn của bạn rồi, nhất định phải thật xinh đẹp!”
“Uhm, nhất định mình sẽ là cô đâu đẹp nhất!” Tề Mẫn Mẫn dõng dạc nói.
Nghĩ đến bộ áo cưới xinh đẹp, hoàn mỹ kia, mặt Tề Mẫn Mẫn tràn đầy ý cười.
Đêm trước khi kết hôn, Hoắc trì Viễn cùng một đám quản lý cấp cao của công ty uống rượu tại quán bar.
Những người quản lý này đều là những người anh em vào sinh ra tử với anh, năm đó lúc công ty vừa mới được thành lập, anh nói một câu, bọn họ liền không ngại bỏ qua mức lương hấp dẫn ngoài kia mà vào đây làm việc, cùng anh xây dựng công ty. Cho nên sau khi công ty phát triển đi lên, anh không hề bủn xỉn mà đem cổ phần công ty chia cho mọi người.
Hiện tại tài sản của những vị quản lý này cũng phải hơn ngàn vạn.
Mà tình cảm của bọn họ cũng càng ngày càng sâu đậm, không chỉ còn là mối quan hệ đơn giản giữa ông chủ và nhân viên nữa.
Mọi người có lẽ bởi vì cao hứng thay cho Hoắc trì Viễn, cho nên một đám chạy tới chúc rượu. Hoắc trì Viễn từ chối không được, đành phải một ly lại một ly uống xuống. Mãi đến khi anh uống đến muốn phun ra, tất cả mọi người mới đồng ý buông tha anh.