Ninh Hạo nghe được lời nói của ba lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười:”Cảm ơn ba!”
“Cô bé kia có quan hệ gì với con mà con lại muốn giúp đỡ?” Ngón tay của Ninh Hướng Thiên nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn.
“Là bạn học, ba còn muốn biết thêm gì nữa? Con nhất định sẽ giải đáp thắc mắc của ba.”
“Ba thật muốn biết nên dùng biện pháp gì bắt ép được con?” Ninh Hướng Thiên khoát tay với Ninh Hạo, ý bảo anh đi ra ngoài.
“Ba đừng quên.” Ninh Hạo sợ nhất ba sẽ đem chuyện khẩn cấp này ném ra sau đầu, trước khi rời đi nghiêm túc nhắc lại một lần.
Ninh Hướng Thiên chỉ chỉ vào đầu mình:”Đã nhớ.”
Ninh Hạo cười vui mừng lui ra ngoài.
Anh cuối cùng cũng giúp được Tề Mẫn Mẫn lần này.
Tề Mẫn Mẫn đắp kín chăn cho Tề Bằng Trình, cười nói: “Cha già à! Ba cứ ngủ một giấc thật ngon đi. Ngày mai khi ba tỉnh lại thì mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa rồi!”
“Sắc mặt con tái lắm! Mau về nhà nghỉ ngơi đi!” Tề Bằng Trình đau lòng nói.
Sau khi nói tạm biệt ba thì cũng rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc trì Viễn nghiêm mặt đứng dựa vào tường, giống như ai đó chọc giận anh cũng không nhìn Tề Mẫn Mẫn, đi về hướng thanh máy.
Tề Mẫn Mẫn không biết có phải Hoắc trì Viễn giận cô hay không nên chỉ dám yên lặng đuổi theo anh vào thang máy. Trong thang máy có rất nhiều người, Tề Mẫn Mẫn bị người chen lấn thiếu chút nữa ngã sấp xuốg may mắn Hoắc trì Viễn đỡ được cô nhưng cũng không nói gì. Khi thấy cô đứng vững thì lập tứng xoay người đi chỗ khác.
Thấy Hoắc trì Viễn coi thường cô như thế, Tề Mẫn Mẫn khẳng định trăm phần trăm Hoắc trì Viễn đang giận cô rồi.
Cô không nên dẫn anh đến bệnh viện thăm ba. Hận thù trong lòng anh quá lớn, che lấp cả tình yêu với cô.
Có thật là yêu không!
Tề Mẫn Mẫn không tự tin cắn môi. Cô có thể tùy hứng với tất cả mọi người nhưng chỉ riêng Hoắc trì Viễn là không thể. Cô thiếu nợ anh quá nhiều.
Rời khỏi thang mái, Hoắc trì Viễn đi đến bãi đỗ xe.
Tề Mẫn Mẫn chạy chậm mới đuổi kịp anh.
“Hoắc trì Viễn, em biết em không nên làm phiền anh. Anh bận bịu như vậy, em lại còn yêu cầu anh đến bệnh viện thăm ba!” Tề Mẫn Mẫn túm lấy vạt áo vest của Hoắc trì Viễn, áy náy nói.
Khuôn mặt Hoắc trì Viễn càng đanh lại, dùng lực mở cửa xe: “Lên đi!”
Tề Mẫn Mẫn “A…… ” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào chiếc Maybach, không nói thêm gì.
Hoắc trì Viễn lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, há miệng nhưng không nói cái gì, nuốt lời định nói, khởi động động cơ, lái xe ra bãi đỗ.
Suốt dọc đường, Tề Mẫn Mẫn cực kỳ yên tĩnh, mãi đến lúc điện thoại của Ninh Hạo phá vỡ sự yên lặng, cô vội vàng nhận. Nghe thấy đối phương nói Ninh Hướng Thiên đã đồng ý giúp đỡ, cô kích động nói lời cảm ơn. Có lẽ, tâm trạng tốt hơn nên nụ cười trên môi cô rất đẹp.
Hoắc trì Viễn nắm chặt vô lăng, mím môi lại. Khi thấy Tề Mẫn Mẫn cúp điện thoại, anh đạp phanh dừng xe ở giữa đường.
“Hoắc trì Viễn, anh sao vậy? Đây là giữa đường đó! Anh mau lái xe đi!” Tề Mẫn Mẫn thấy những xe đằng sau không ngừng ấn còi, lo lắng khuyên anh.
“Tại sao lại nhờ người ngoài giúp đỡ?” Hoắc trì Viễn không vui hỏi.