“Có quan hệ! Qúa có quan hệ!” Hoắc Nhiên làm ra vẻ: “Tiểu cô nãi nãi, tôi cầu em cứu vớt cho giấc ngủ của anh, cứu vớt hồi ước của anh. Anh anh hơn nửa đêm không ngủ được lại gọi điện cho anh, anh sẽ điên mất! Phụ nữ của anh cũng sẽ điên mất, anh ấy hại anh mất đi ít nhất mười cô gái rồi!”
“Mười cô? Một ngày anh hẹn với mấy người thế?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng hỏi.
Anh và Tề Mẫn Mẫn chia tay mới không được bao lâu, vậy mà Hoắc Nhiên nói anh hại nó mất đi ít nhất mười cô gái.
“Lúc công việc bận rộn, miễn cưỡng, một cô. Công tác không vội, khoảng ba người.” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật trả lời.
“Anh Hoắc Nhiên, anh như vậy làm tổn thương con gái rất nhiều có biết không?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi han.
Tuy cô cực kỳ thích Hoắc Nhiên, nhưng với loại tính cách hoa tâm này của anh thì không thích.
“Bạn gái! Cô ấy còn đang ở trong bụng mẹ mà chưa xuất hiện. Không dám có ý kiến.” Hoắc Nhiên trêu tức cười chớp chớp mắt với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ôm bụng cười to: “Anh Hoắc Nhiên, không muốn nói cho em biết anh có yêu sao!”
“Thật ra, sở thích của anh và anh anh cũng không khác nhau lắm.” Hoắc Nhiên tà tà cười nói: “Chị dâu nhỏ, trừ em ra, chắc sẽ không có cô nương nào nguyện ý nhận anh ấy. Em liền bày tỏ thương xót đi.”
“Ai nói chưa? Phụ nữ thích anh ấy còn nhiều hơn anh! Ưng Mẫn này.” Tề Mẫn Mẫn ăn giấm chua nói.
Ưng Mẫn và Hoắc trì Viễn thú vị hợp nhau, lại đều là bác sĩ khoa não ngoại, là cô vĩnh viễn không sánh bằng.
“Em còn để ý Ưng Mẫn?” Hoắc trì Viễn sửng sốt.
Sau sự kiện hôn môi ở cuộc họp đồng nghiệp lần trước, anh liền cố ý giữ khoảng cách với Ưng Mẫn. nếu lần này không phải là bà Tưởng nằm viện, anh với cô có khi còn xa cách hơn bạn bè bình thường.
Không thể tưởng tượng được Tề Mẫn Mẫn còn để ý đến Ưng Mẫn.
“Ai muốn yêu anh thì yêu! Em không thèm quan tâm.” Tề Mẫn Mẫn ngồi dậy, phụng phịu nói.
Nói quan tâm, chính là thừ nhận trong lòng còn có Hoắc trì Viễn.
Cho nên cô không thể thừa nhận cô đúng là để ý đến Ưng Mẫn.
Tuy rằng Ưng Mẫn nhắn tin xuất phát từ ý tốt, nhưng tin nhắn cứ lập lờ nước đôi như vậy, chẳng lẽ không sợ mình sẽ hiểu nhầm sao?
“Nha đầu, anh bằng lòng với sự quan tâm của em!” Hoắc trì Viễn quỳ gối trước mặt Tề Mẫn Mẫn, ngẩng đầu, vẻ mặt như cầu xin.
Nếu cô không thèm để ý, vật thì mối quan hệ này rất khó hồi phục được.
Mấy ngày này không phải anh không muốn đi tìm cô, nếu chuyện của mình còn chưa xử lý xong, anh sẽ không có cách nào đi tìm cô. Nếu anh đã hứa với Tề Bằng Trình thì anh sẽ làm được. Để Tề Mẫn Mẫn trở về bên anh, sẽ không chịu đựng bất kỳ một sự khổ sở nào.
Nhưng nếu không đi tìm cô, anh sợ cô sẽ quên mình mất.
Cả đời anh đây là lần duy nhất anh thấy thiếu tự tin.
Ở trường, anh là một học sinh giỏi toàn diện. Ở bệnh viện, anh là Cố tiến sĩ y thuật cao siêu. Trên thương trường, anh tung hoành ngang dọc khó ai sánh bằng. Cuộc đời anh ngoài đả kích Y Nhiên qua đời, vẫn luôn kiêu hãnh vượt trội.
Chỉ đến khi đối mặt với Tề Mẫn Mẫn, sự tin tin của anh dần dần mất đi.