“Nếu anh không muốn đi, một mình em về nhà là được.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, thành thật nhìn Hoắc trì Viễn nói.
“Anh đã nhận định là em, thì sẽ cố gắng tiếp nhận người nhà em.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền chuyển tay lái, tại ngã rẽ trước mặt, liền chạy về phía nhà họ Tề.
Tề Bằng Trình nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn chạy vào nhà, lập tức vứt tờ báo trong tay xuống, đứng dậy ôm lấy cô: “Tâm can bảo bối, để cho ba nhìn con xem có béo lên chút nào không.”
“Ba, người ta còn phải giảm béo, ba như thế nào lại mong người ta béo?” Tề Mẫn Mẫn chu môi kháng nghị.
“Béo mới có thể yêu!” Tề Bằng Trình sủng nịch cười nói.
Hoắc trì Viễn đi vào nhà, đứng ở phía sau Tề Mẫn Mẫn lạnh nhạt gật đầu đối với Tề Bằng Trình một cái.
Tề Bằng Trình dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Hoắc trì Viễn, tin đầu đề ông vừa mới xem qua, Hoắc trì Viễn vậy mà thực sự rất yêu Tề Mẫn Mẫn, anh làm như vậy thật khiến cho lão già như ông an tâm rồi.
Dương Nguyệt Quyên bưng đĩa thịt kho tàu từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Hoắc trì Viễn cùng Tề Mẫn Mẫn, lập tức làm vẻ mặt tươi cười, thân thiết nói: “Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn, hai đứa về rồi sao? Ngồi ở kia đi, dì đi làm vài món nữa.”
“Cảm ơn!” Hoắc trì Viễn khách khí nói, “Cơm thường là được rồi, không cần phiền phức.”
“Đều là đồ ăn Tề Mẫn Mẫn thích. Lập tức liền xong đây.” Dương Nguyệt Quyên đặt đĩa thịt kho tàu lên trên bàn, xong liền quay trở lại phòng bếp.
Không quá 2 phút sau, Tề Lạc liền bê đĩa tôm cuốn đi ra, lấy lòng cười nói: “Chị, em là cố ý làm món tôm cuốn chị thích nhất đấy.”
“Cảm ơn.” Lúc này đổi lại là Tề Mẫn Mẫn giải thích, giọng nói vô cùng khách khí.” Cô tài năng như vậy, ngược lại người chị như tôi đây cực kỳ vô năng rồi.”
“Em đây chẳng qua cũng chỉ là làm vài món. Nào có lợi hại như chị?
Chị là tài nữ trường trung học X. Trường em học vẫn là ở top cuối thôi.” Tề Lạc cảm khái nói.
Tề Mẫn Mẫn nhàn nhạt nói một câu: “Hai ta bất đồng.”
Tề Lạc nghe xong, đặc biệt cảm thấy xấu hổ.
Hai cô bất đồng?
Chẳng qua cũng chỉ là không cùng một mẹ!
Nhưng bọn cô là cùng một ba sinh ra a!
Tề Mẫn Mẫn nói một câu “Hai ta bất đồng”, chẳng những hạ thấp cô mà còn nhân tiện mắng luôn mẹ cô.
Miệng lưỡi Tề Mẫn Mẫn cũng thật độc!
Đúng lúc này, Dương Nguyệt Quyên cùng bảo mẫu bưng đồ qua, tới tới lui lui vài lần, rốt cục cũng bưng hết đồ ăn đặt lên bàn. Bà ta cười tươi gọi đám người Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, Hoắc trì Viễn, nhanh rửa tay rồi ra ăn cơm!”
Tề Bằng Trình lập tức nắm tay Tề Mẫn Mẫn dẫn cô tới bàn ăn: “Con cùng Hoắc trì Viễn lần đầu tiên về nhà ăn cơm, ba cũng không biết chồng con thích ăn cái gì, liền kêudì con làm nhiều đồ ăn một chút.”
“Tôi không kiêng ăn.” Hoắc trì Viễn đạm mạc nói.
“Chú, anh thực không ăn kiêng?” Tề Mẫn Mẫn để sau khi anh ngồi xuống bên cạnh cô, liền ghé vào lỗ tai anh cười hỏi: “Là ai không ăn cá sông cùng tôm cua?”