“Cám ơn.” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
“Sao còn khóc?” Hoắc Trì Viễn vô lực nhíu mày. Anh chưa từng an ủi phụ nữ bao giờ, không biết làm cách nào để cô ngừng khóc.
Hoắc Trì Viễn mà nói chẳng những không ngừng được nước mắt của cô, ngược lại hại cô khóc càng lớn hơn.
Anh khó xử cắn môi: “Nha đầu, anh hát cho em nghe được không?”
Nghe được anh nói, đột nhiên cô ngẩng đầu, qua hai mắt đẫm lệ nhìn anh: “Chú, ngũ âm của anh không được đầy đủ.”
“Cũng không phải toàn bộ đều thế.” Hoắc Trì Viễn dùng lực ho khan một tiếng, liền bắt đầu hát. Khi âm thanh dồi dào từ tính của anh truyền vào trong tai cô, rốt cuộc cô cũng cười lên. Cô ngã vào trước ngực anh, cười đến không đứng lên được: “Chú à, đây là chú đang luyện ma âm sao?”
Hoắc Trì Viễn dừng ca hát, nhíu mày: “Người khác tiêu tiền cũng không thể nghe được, em còn dám chê?”
“Không dám, anh hát tiếp đi, em che lỗ tai là được.”
Hoắc Trì Viễn nhìn cô mỉm cười, nhẹ nhàng thở ra. Anh khom lưng, hôn một cái lên trán cô, cười nói: “Được, không độc hại lỗ tai của em nữa.”
Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, xinh đẹp cười nói: “Thật ra âm thanh của chú cũng rất êm tai.”
“Nói dối!” Hoắc Trì Viễn dùng lực hôn cô một cái, ôm cô đến giường lớn cách đó không ca. Anh dựa ở trên giường, ôm cô ở trước ngực, vuốt ve cánh tay của cô một chút.
Tề Mẫn Mẫn bẻ một khối chocolate cho vào trong miệng, lại bẻ một khối khác đưa đến miệng Hoắc Trì Viễn: “há mồm, a!”
Hoắc Trì Viễn mút lấy chocolate và ngón tay của cô đồng thời, lấy đầu lưỡi nóng cháy day nhẹ, chạm hai lần.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt rút ngón tay ra, xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái.
Thật muốn hôn đến khi em hít thở không được.” Âm thanh của Hoắc Trì Viễn khàn khàn nói.
Tề Mẫn Mẫn bị ánh mắt sáng quắc của anh nhìn đến khiến hai gò má nóng bỏng, như mây đỏ chiều hoàng hôn.
“Không trêu em nữa, ngủ một giấc đi.” Hoắc Trì Viễn cười đem cô ôm vào trong ngực.
“Chú à, để cho em thay Y Nhiên yêu anh. Được không?” Tề Mẫn Mẫn cầm tay Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng hỏi.
Cô không nỡ để cho anh hận mình, không nỡ rời xa anh. Cô tham luyến sự cưng chiều kia của anh. Chỉ có thể đem tội nghiệt ở trong lòng chôn sâu xuống.
Cô sẽ dùng một loại phương thức chuộc tội khác.
Cô sẽ thay Tưởng Y Nhiên yêu anh. Để cho anh không bi thương nữa.
Hoắc Trì Viễn khàn khàn nói: “Được.”
Tề Mẫn Mẫn tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, nhắm mắt lại cố gắng đi vào giấc ngủ, lại phát hiện chỉ cần trước mắt là một mảnh tối đen, trong đầu cô liền hiện lên toàn bộ những hình anh của xế chiều hôm ấy, trên cổ giống như còn có một đôi bàn tay bóp chặt lấy mình. Cô lập tức hoảng sợ mở to mắt, không dám đóng lại.
“Không ngủ được?” Hoắc Trì Viễn nâng mặt cô lên, chăm sóc hỏi han.
“Em sợ gặp ác mộng.” Tề Mẫn Mẫn tái nhợt mặt trả lời.