Hoắc Nhiên nhăn lại khuôn mặt tuấn tú, khoa trương kêu một tiếng: “Bà cô nhỏ của tôi ơi, em ra tay nhẹ một chút!”
“Đau không? Muốn em cho anh biết thế nào là ngoan độc không?” Vương Giai Tuệ giơ tay, uy hiếp hỏi han.
“Hảo tâm không cần hảo báo!” Hoắc Nhiên băng bó kỹ chân Vương Giai Tuệ, cầm lấy chìa khóa xe rồi chạy lấy người.
“Hoắc Nhiên, anh mặc kệ em rồi hả?” Vương Giai Tuệ bất mãn gọi Hoắc Nhiên lại.
“Y thuật của anh không tốt.” Hoắc Nhiên cho Vương Giai Tuệ một vẻ mặt ai oán.
“Em khó chịu như vậy, anh còn không cho em thể hiện cảm xúc?” Vương Giai Tuệ dùng tay kéo góc áo, đáng thương tội nghiệp nói.
Cô biết thái độ của mình đối với Hoắc Nhiên vừa rồi có chút ác liệt, nhưng ai bảo anh lại xuất hiện lúc cô thấy khó chịu nhất.
“Xem em vì chị dâu nhỏ mà bị thương, lang băm giang hồ như anh cũng không so đo với em nữa!” Một lần nữa Hoắc Nhiên ngồi trở lại bên cạnh Vương Giai Tuệ, bắt đầu mát xa chân bị thương cho cô.
“Anh hai Cố, em ngứa!” Vương Giai Tuệ cắn môi, dùng lực nắm chặt đùi mình.
“Không còn cách nào, anh đưa cho em chất liệu tốt nhất, thông khí tốt nhất, cho nên em chỉ có thể nhịn.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua bọc thạch cao trên cẳng chân của Vương Giai Tuệ, đau lòng nói.
“Qúa khó tiếp thu rồi! Anh giết em đi!” Vương Giai Tuệ thật muốn đánh vỡ bọc thạch cao ra, để cẳng chân được tự do.
“Trong nhà em có thuốc bổ không?”
Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên lắc đầu.
“Anh đi mua cho.” Hoắc Nhiên lập tức nắm lấy chìa khóa, liền rời đi, kết quả lại bị Vương Giai Tuệ túm chặt lấy.
“Em muốn đi WC.” Vương Giai Tuệ từ chối hồi lâu, mới xấu hổ nói với Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn bách của cô, trêu chọc nói: “Không nói sớm? Phải muốn đến mức không chịu nổi mới nói cho anh biết!”
“Em nói đùa, anh đi đi!” Vương Giai Tuệ xấu hổ buông anh ra, rũ mắt xuống nói.
Hoắc Nhiên cúi người, ôm ngang người Vương Giai Tuệ, bước đi vào nhà vệ sinh: “Anh nói nè Tiểu hạt tiêu, em có ăn cơm không đấy, càng ngày càng nhẹ.”
“Ăn không vào.”
“Trách không được nhẹ đến mức gió thổi qua có thể bay đi.” Hoắc Nhiên đặt Vương Giai Tuệ lên trên bồn cầu, xoay người đi ra ngoài.
Vương Giai Tuệ nhìn Hoắc Nhiên biến mất ở phía sau cửa, nâng cằm lên, nghi ngờ chớp tròng mắt.
Sự quan tâm của Hoắc Nhiên đối với cô dường như đã vượt qua quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Là xuất phát từ cảm kích sao?
Bởi vì nguyên nhân nhờ có cô, Tề Mẫn Mẫn chỉ bị nội thương một chút.
Có lẽ thế.
Nếu không thì không biết giải thích tại sao anh lại dung túng và che chở cho mình cả?
Anh bận rộn như thế, không có việc gì liền chạy đến chỗ cô, lại còn để cho cô mắng.
Ngoài cảm kích, cô cũng nghĩ không ra nguyên nhân nào khác để anh như vậy.
“Anh hai Cố, em được mà.” Cô để một chân chấm đất, di chuyển đến bàn bếp bên cạnh, vừa trở lại đường ngày vừa nói đạo.
Hoắc Nhiên tiến vòa, nhìn thấy cô chỉ đứng một chân, lập tức đi tới, đỡ lấy tay cô: “Sao còn không hô anh sớm, Chân của em vẫn chưa thể lộn xộn được.”
“Anh không tới nhà em, em cũng cần đi toilet.” Vương Giai Tuệ cười nói: “Em nhìn là biết sẽ làm nũng với anh rồi. Anh hai Cố, em thực sự coi anh là anh trai.”
Hoắc Nhiên dừng lực vuốt nhẹ tóc cô: “Anh cũng không muốn có nhiều em gái!”
“Anh mất hứng sao?” Vương Giai Tuệ mất mác hỏi han.
“Chính mình tự nghĩ đi!” Hoắc Nhiên bế Vương Giai Tuệ lên, đi ra ngoài.