“Đừng sợ! Tất cả đã có ba! Nên quên hết đi. Nhớ kỹ, con là bảo bối tâm can của ba, con là Tề Mẫn Mẫn lương thiện đáng yêu.” Tề Bằng Trình nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dịu dàng an ủi. ông phải tiêu trừ hết những ác cảm của con gái.
“Con không đáng yêu! Con không lương thiện! Con là công chúa bị làm hư.” Tề Mẫn Mẫn ghé vào trong lòng ba tự trách nói.
Nếu năm đó cô không hư đốn, nếu năm đó cô có thể nói chuyện với ba bình thường, có lẽ tai nạn kia cũng không xảy ra.
“Cho dù bị làm hư, cũng là tiểu công chúa đáng yêu của ba.” Tề Bằng Trình cưng chiều xoa mặt con gái.
“Cũng chỉ có ba mới nói thế.” Tề Mẫn Mẫn xì một tiếng nở cụ cười. ở trong mắt ba, cô phạm lỗi lớn đều vẫn là bảo bối của ba, đều rất trân bảo. trên thế giới này cô tìm không thấy người thứ hai cưng chiều cô giống như ba, cô thực may mắn khi có ba tốt như vậy.
“Con thấy con cười lên thật tốt.” Tề Bằng Trình nhéo mặt con gái, cưng chiều nói.
“Cha, Hoắc Trì Viễn đâu?” đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nhớ tới Hoắc Trì Viễn. Sao anh không ở bên cạnh cô, chẳng lẽ anh đã biết chân tướng tai nạn xe cộ đó, không để ý đến cô? Đột nhiên cô khung hoảng nhéo quần áo của ba, tìm kiếm anh ở mọi nơi.
Tề Bằng Trình lập tức trấn an cô: “Cậu ta ở bên ngoài, cũng rất lo lắng cho con, là ba không cho cậu ta vào.”
Thế này Tề Mẫn Mẫn mới yên tâm, lại nằm úp sấp quay về trong lòng Tề Bằng Trình.
“Hôm nay sao cậu ta lại chọc đến con gái của ba?” Tề Bằng Trình quan tâm hỏi.
Tuy rằng ông biết Tề Mẫn Mẫn té xỉu là vì Hoắc Trì Viễn muốn cô lái xe, cô bị việc này kích thích. Thế nhưng phía trước câu nói của Hoắc Trì Viễn lại khiến ông lo lắng. ông phải hỏi được Hoắc Trì Viễn sao lại làm Tề Mẫn Mẫn bị thương. Bảo bối của ông không thể để Hoắc Trì Viễn bắt nạt được.
“Anh ấy rất đào hoa, đi đâu cũng có thể gặp được phụ nữ của anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn ăn giấm chua nói.
“Xem ra hôm nay cũng gặp?” Tề Bằng Trình lập tức cười sáng tỏ.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật đầu.
“Nha đầu, Hoắc Trì Viễn là một người đàn ông rất mị lực, con không thể ngăn cản người khác thương cậu ta. Ghen tỵ không giúp được gì cho con. Việc con phải làm là bắt lấy trái tim của cậu ta, làm cho cậu ta yêu con.” Tề Bằng Trình nghiêm túc phân tích giúp con gái, ông biết tính cách của con gái mình không phải rất hoàn mỹ, có chút tính tình tiểu thư, nếu lấy tính tình tiểu thư đó đùa giỡn với hôn nhân của bọn họ mà nói không hề có ích. “Nha đầu, gả cho người khác không thể ỷ đâu cũng được, phải dịu dàng một chút.”
Tề Mẫn Mẫn nhớ tới Lynda, nhớ tới Ưng Mẫn, hai người phụ nữ kia dường như cũng dịu dàng hơn mình.
“Ngẫu nhiên quan tâm cậu ta một chút, cậu ta sẽ cảm động.”
“Ba, sao con lại cảm thấy mình tâm cơ?” Tề Mẫn Mẫn ảo não cầm lấy tóc.
“Tâm cơ là ba. Con là bị ba đẩy vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, bảo bối, con chính là yêu Hoắc Trì Viễn.” Tề Bằng Trình đau lòng nói, ông sở hữu tâm cơ này, đạo diễn tất cả. chính là ông có thể đón được mở đầu lại không đoán được kết cục. ông chỉ có thể nói cho con gái mình cách hướng đến kết cục hạnh phúc, cố gắng như thế nào.
“Ba, con biết ba làm tất cả đều là vì con.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức ôm Tề Bằng Trình. Ba cố gắng gánh vác sai lầm, vì muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của cô. Ba đưa cô cho Hoắc Trì Viễn, không phải là muốn cho cô vào hố lửa, mà là muốn Hoắc Trì Viễn thực sự yêu cô “Cha, Hoắc Trì Viễn là một người đàn ông tốt, con thật sự yêu anh ấy.”
“Bảo bối, muốn ba bảo cậu ta vào không?” Tề Bằng Trình thật cẩn thận hỏi. con gái mới tỉnh lại, không biết còn có thể chịu kích thích không.
“Muốn!” Tề Mẫn Mẫn lập tức đứng thẳng người, nhìn Tề Bằng Trình chờ đợi.
“Con yêu cậu ta như vậy sao?” Tề Bằng Trình cười hỏi. Nếu như con gái và Hoắc Trì Viễn có thể yêu thương lẫn nhau, con đường phía trước mới có thể suôn sẻ.
Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng gật đầu.