“ba, ba muốn làm gì?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy ba chạy lên núi, trong lòng lập tức luống cuống, chân kế tiếp không khống chế được, ngã về đằng trước.
“Nha đầu!” Nghe thấy phía sau có âm thanh, Hoắc trì Viễn khẩn trương chạy lại, đau lòng đỡ cô dậy.
“Không cần lo cho em, mau đuổi theo ba!” Tề Mẫn Mẫn hàm chứa nước mắt, âm thanh run rẩy nói.
“Trác Liệt, ôm Tề Mẫn Mẫn về nhà!” Hoắc trì Viễn lớn tiếng phân phó một tiếng cho Trác Liệt đang đuổi theo phía sau, xoay người đuổi theo về phương hướng mà Tề Bằng Trình vừa biến mất.
Trác Liệt dừng bước, bước đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, em có thai, không được chạy ra ngoài, trên núi có rất nhiều cạm bẫy đã được thợ săn thiết kế, mùa đông lại bị tuyết phủ lên, cực kỳ dễ bị ngã, mà còn, trên núi cũng có thú dữ…”
“Nhưng là… em lo cho ba.” Tề Mẫn Mẫn bỏ tay Trác Liệt ta, cố gắng đứng lên, dẫm được nửa bước lên tuyết thật dày, một lần nữa đuổi theo.
“Tề Mẫn Mẫn!” Trác liệt khẩn trương đuổi theo, dùng lực ôm eo cô, không cho cô lên núi. Trên núi có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ có thợ săn chân chính mới biết được.
“Anh buông ra, em muốn tìm ba!” Tề Mẫn Mẫn liều mạng vùng vẫy.
Trác Liệt sợ đụng tới bụng cô, không dám dùng quá nhiều lực.
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nâng chân lên, hung hăng hướng về nơi yếu nhất của Trác liệt, khi anh đau đớn đến mức khom lưng quỳ gối trên mặt đất, cô liền nhanh chóng chạy đi.
“Tề Mẫn Mẫn, nguy hiểm!” Trác liệt vừa băng tay vào chỗ bị thương, vừa sợ hãi hô to.
Tuyết càng rơi càng nhiều, rất nhanh che đi dấu chân của Hoắc trì Viễn và ba.
Tề Mẫn Mẫn đứng trong đống tuyết, đem hai tay đặt ở trên môi, la lớn: “Ba, Hoắc trì Viễn, hai người đang ở đâu, trả lời con!”
“Tâm can bảo bối, không cần qua đây, nguy hiểm!” Tề Bằng Trình vội vàng phóng âm thanh tới.,
“Ba, ba không cần Tề Mẫn Mẫn nữa sao?” Tề Mẫn Mẫn bi thống lớn tiếng hỏi.
“Người ba đầy tội nghiệt, chỉ có cái chết mới có thể bù đắp lại.” Tề Bằng Trình hối hận nói.
“Nhưng nếu ba chết, con làm sao bây giờ? Ba, con chỉ có mình ba là người thân!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng hô to, e sợ ba sẽ luẩn quẩn trong lòng mà nhảy xuống vực tự sát.
“Con có Hoắc trì Viễn, ba rất yên tâm.” Giọng nói của Tề Bằng Trình giống như đã già đi mười tuổi.
“Nhưng Hoắc trì Viễn không thể thay thế được ba! Nếu ba muốn chết, con sẽ lập tức nhảy xuống!” Tề Mẫn Mẫn lo lắng gào lớn trong tuyết.
“Không thể được!” Lần này, không chỉ Tề Bằng Trình, ngay cả Hoắc trì Viễn cũng lo lắng ngăn cản.
“Vậy ba phải xuống núi cho con! Ba không xuống con sẽ đông cứng ở đây đến chết!” Tề Mẫn Mẫn ngang ngạnh quát.
Nửa giờ sau, Tề Bằng Trình sắc mặt tái nhợt xuống núi, lòng chua xót ôm lấy Tề Mẫn Mẫn bị sắp bị chết rét:”Con bé ngốc này!”
“Ba! Ba phải hứa vĩnh viễn không được bỏ con! Ba con chúng ta sống nương tựa vào nhau.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt lấy thắt lưng ba, sợ chỉ cần buông lỏng ông sẽ nhảy xuống vách núi không quay lại nữa.
Hoắc trì Viễn đi đến bên hai người, lặng lẽ thở dài:”Ba, oan có đầu nợ có chủ. Ba không hề sai, người có tội là hai mẹ con Dương Nguyệt Quyên. Nếu ba còn không nỡ xuống tay, để con!”
“Ba đã đệ đơn ly hôn với bà ta! Ba nghĩ nếu bà ta muốn níu kéo cuộc hôn nhân này thì sẽ thu tay lại, không ngờ lại làm sự việc trầm trọng hơn. Hoắc trì Viễn, không chỉ con, ba cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói.
“Bên ngoài rất lạnh, Tề Mẫn Mẫn sợ cảm lạnh. Ba, chúng ta về đi.” Hoắc trì Viễn đi đến, ôm lấy Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng Tề Bằng Trình, xoay người đi xuống phía ngôi nhà nhỏ ở chân núi.