Phu nhân Tưởng này đúng là kẻ điên.
Hôm nay cô thật xui xẻo, vậy mà trực ban lại gặp phải một bệnh nhân thần kinh.
Cô sắp bị phu nhân Tưởng bóp chết rồi.
Ngay lúc cô sắp hít thở không thông, đột nhiên Phu nhân Tưởng thấy hoa mắt, thân thể rơi xuống.
Tin tức phu nhân Tưởng tự sát khiến Ưng Mẫn nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy phu nhân Tưởng bị ngất, lập tức chạy lên trước, khẩn trương hỏi đồng nghiệp đang xem xét tình hình cho phu nhân Tưởng: “Lão Trương, tình huống thế nào rồi?”
“Không mất quá nhiều máu!”
“Khẩn trương thông báo cho Hoắc trì Viễn, hiện giờ Tưởng gia chỉ còn mình Tưởng phu nhân, nếu bà ấy tự sát thành công, khúc mắc của Hoắc trì Viễn càng sâu.” Ưng Mẫn lo lắng nói.
“Tôi đã quên mất, cảm ơn chủ nhiệm Ưng đã nhắc nhỏ.” Y tá cảm ơn, lập tức chạy đi gọi điện thoại.
…
Hoắc trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn vào phòng nghỉ của cô dâu, đang muốn giải thích với cô về chuyện xảy ra sáng nay, điện thoại lại kêu lên.
Hoắc trì Viễn nhìn thoáng qua dãy số xa lạ, nhíu mi một cái: “Nha đầu, em thay quần áo đi, anh đi nhận điện thoại.”
“Được.” Tề Mẫn Mẫn không hỏi nguyên nhân, chỉ lộ ra một nụ cười khó che giấu.
Dương nGuyệt Quyên và Tề Lạc mang theo mười mấy túi lớn, nhìn thấy Hoắc trì Viễn muốn ra ngoài, liền cười hỏi: “Cậu Cố, con đừng đi xa, lát nữa quay lại bàn kính rượu.”
Hoắc trì Viễn gật đầu một cái, liền đi ra khỏi.
“Anh Hoắc phải không? Đây là bệnh viện XX, tôi là Tiểu Hà, phu nhân Tưởng tự sát, tình huống nguy cấp, anh khẩn trương qua đây đi!”
Dương Nguyệt Quyên vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, trong tay cầm một túi to để trên ghế số pha:”Tề Mẫn Mẫn, mau đi thay quần áo đi.”
“Thay quần áo? Cái đó sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua túi to trên ghế sô pha, lạnh nhạt hỏi.
Dương Nguyệt Quyên mặt mũi trang điểm xinh đẹp cười nói:”Đúng vật! Dì dựa theo thân hình của con giúp con chọn lựa. Tất cả đều là từ những thương hiệt lớn.”
Dương Nguyệt Quyên lấy ra một bộ lễ phục đỏ thẫm, viền vàng đính trân châu bằng bạc, lấy lòng cười nói:”Con xem xem! Nhiều lễ phục đẹp thế này! Đến đây! Mau thay đi!”
“Loại lễ phục này, Tiểu Lạc mặc sẽ đẹp hơn.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua lễ phục không thể tâm thường hơn, ngày cả giả cười cô cũng không muốn làm.
“Dáng người Tề Lạc đâu có đẹp được như vậy. Cái này con mặc là thích hợp nhất! Rất tôn nhan sắc!” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền muốn giúp Tề Mẫn Mẫn thay vào.
“Con không thích màu đỏ!” Tề Mẫn Mẫn cau mày nói.
“Như vậy thì đổi bộ này đi!”Dương Nguyệt Quyên bỏ lễ phục đỏ thẫm sang một bên, lấy ra một bộ khác màu vàng,”Cái này thì sao?”
“Nhìn vàng là đã thấy nặng rồi!” Tề Mẫn Mẫn mỉa mai cười lạnh.
Dương Nguyệt Quyên ngượng ngùng lại lấy ra bộ khác, thấy Tề Mẫn Mẫn lắc đầu, lại đổi bộ khác…
Tề Mẫn Mẫn bình thản nhìn Dương Nguyệt Quyên diễn trò, một bên khóe miệng hơi nhếch lên.
Hoắc trì Viễn tính toán lòng người rất chuẩn, sớm đoán ra sẽ có chuyện này. Dương Nguyệt Quyên sao có thể biến cô thành công chúa xinh đẹp chứ? Đống quần áo đó tuy là của các thương hiệu lớn, nhưng kiểu dáng này có thể cho vào bảo tàng nông thôn được rồi, quả thực quá mức tầm thường, đứng xa còn có thể ngửi thấy hương vị quê cha đất tổ.