Tề Lạc tự nhiên không phải là đồ ngốc, cô ta hoàn toàn có thể nghe hiểu Hoắc Nhiên nói gì.
Cho nên vẻ mặt cô ta thoạt nhìn lúc xanh lúc trắng. Đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Hoắc Nhiên cầm túi thuốc liền nhanh chóng đi ra ngoài, một câu chào hỏi cũng không có.
Tề Lạc ném cái túi GUCCI số lượng có hạn trong tay xuống, buồn bực ngồi trên ghế sofa.
Cô nếu đã đến đây, liền không thể dễ dàng buông tha như vậy được.
Sau khi Hoắc trì Viễn sắp xếp ổn thỏa cho Tề Mẫn Mẫn xong đi xuống liền nhìn thấy Tề Lạc vẫn chưa có rời đi, anh khẽ nhíu mày hỏi: “Cô như thế nào còn không đi?”
”Anh rể…” Vành mắt Tề Lạc khẽ đỏ, ủy khuất cắn môi.”Chị của em có phải bị bệnh rất nặng hay không?”
”Không phải. Cô ấy chẳng qua là dính chút phong hàn mà thôi. Cô không cần lo lắng. Trở về không cần phải nói cho Tề Bằng Trình.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói xong, liền đi vào phòng bếp.
Khi anh bưng một chén thuốc Đông y từ bên trong ra, vậy mà vẫn nhìn thấy Tề Lạc ngồi đó như bị dính keo. Mắt anh khẽ nheo lại, không còn chút kiên nhẫn nào.
“Sao em còn ở đây?” Hoắc trì Viễn uyển chuyển nói.
“Anh rể, anh có thể cho em ở lại một đêm không?” Tề Lạc điềm đạm đáng yêu, giống như thật sự không nhà để về.
“Nếu em không có tiền, anh có thể bảo lái xe đưa em về,.” Hoắc trì Viễn lạnh mặt nói.
Hôm nay Tề Lạc đến xem Tề Mẫn Mẫn, chắc chắn không phải xuất phát từ tình cảm chị em. Tề Bằng Trình nếu như vẫn ân ái với mẹ con cô như lúc đầu sau khi qua được sự việc thuốc quá hạn này, thì ông cũng không còn chỉ số thông minh nữa. Mẹ con Dương nguyệt Quyên không thể ngồi chờ chết, cho nên Tề Lạc đến không đơn giản.
Tề Mẫn Mẫn đã nhìn thấu cô, hẳn không phải là vì tình chị em. Cho nên mục đích cô tới không thể để anh đoán ra.
Tề Lạc có thể lấy được ưu đãi gì từ trên người Tề Mẫn Mẫn!
“Anh rể, không phải là vì tiền bạc. Tuy ba mẹ em đã lấy hết tiền riêng đi giải quyết khó khăn, nhưng sinh hoạt cơ bản vẫn không có vấn đề gì. Em không muốn về nhà vì ngày hôm qua vừa cãi nhau một trận với mẹ, dưới cơn giận dữ mà trốn khỏi nhà. Lúc em ở thành phố A này ngoài chị ra thì không còn ai. Anh rể, cầu xin anh, chỉ cần một đêm thôi. Nếu ngày mai mẹ em không chịu tha thứ cho em, em liền đến khách sạn thuê phòng. Chắc chắn không quấy rầy anh chị nữa.” Tề Lạc vừa nói vừa rơi nước mắt, dáng vẻ vừa thấy đã đáng thương. Nếu người đàn ông đối diện không phải là Hoắc trì Viễn, chắc là đã sớm tiến lên đau lòng an ủi cô. Đáng tiếc, đối diện cô là Hoắc trì Viễn, một người phụ nữa có cởi hết ra cũng sẽ không làm anh động tâm.
“Nếu là cãi nhau, gọi điện qua là có thể giải quyết, nơi này của anh không có phòng thừa.” Hoắc trì Viễn từ chối rõ ràng.
“Em có thể ngủ ở đây.” Tề Lạc vỗ dưới chỗ sofa, lộ ra nụ cười ngây thơ.
Hoắc trì Viễn nhíu mày, càng thêm phản cảm sâu sắc với Tề Lạc. Hiện giờ rốt cuộc anh cũng hiểu rõ vì sao Tề Bằng Trình yêu mẹ của Tề Mẫn Mẫn như thế, vậy mà còn có thể ở bên ngoài… bởi vì có một số phụ nữ da mặt dày khiến cho người ta xấu hổ. Tề Lạc này nhất định là so với mẹ nó chỉ hơn chứ không kém.
“Anh rể, thật sự chỉ cần một đêm.
Ngày mai em sẽ giải thích với mẹ, xem bà có thể tha thứ cho em không.
Chỉ cần bà không giận em, em sẽ lập tức về nhà.” Tề Lạc dùng ánh mắt cầu xin nhìn Hoắc trì Viễn.