“Đại khái là sau khi cô bị thương, nằm viện được ba ngày. Ngày đó, chúng tôi vừa tan học đang định đến bar đã bị một người đàn ông đi xe Maybach chặn lại. Bạn có biết anh ấy lợi hại như thế nào không hả? Một mình anh ta có thể đối đầu với sáu người chúng tôi. Đánh đến mức chúng tôi không thể đánh trả. Ông đây…… à không, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gặp đối thủ như vậy. Cam tâm chịu thua. Tề Mẫn Mẫn, mấy anh em chúng tôi từ giờ trở đi sẽ bảo vệ cô!” Đối phương sảng khoái nói.
“Việc này…… tôi không cần đâu! Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn cười nói, túm tay Ninh Hạo đi về phía trước.
“Tề Mẫn Mẫn, sau này cô sẽ là người của chúng tôi! Tên tôi là Trương Khắc, ai dám bắt nạt cô, cứ nói tên của tôi ra!” Cậu trai kia hô to với Tề Mẫn Mẫn.
“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại, cười sáng lạn với đối phương.
“Vừa nghe tin đó, mình cũng kinh ngạc y hệt bạn đó!” Ninh Hạo nhìn Tề Mẫn Mẫn đầy phức tạp. “Lúc đầu mình còn nghĩ rằng đây chỉ là trùng tên trùng họ thôi. Anh ta là một bác sĩ, sao có thể đánh nhau được chứ!”
“Đây cũng là lần đầu tiên mình nghe thấy chuyện này!” Tề Mẫn Mẫn trầm mặc một lúc, “Tay anh ấy bị thương tổn, nếu không phải vì trả thù cho mình, chắc chắn anh ấy cũng không ra tay đâu.”
“Xem ra anh ta rất yêu bạn!” Ninh Hạo hâm mộ nói.
Cậu hâm mộ Tề Mẫn Mẫn tốt số, có một người đàn ông si tình giống như Hoắc trì Viễn yêu và thương cô như vậy.
Cậu cũng hâm mộ Hoắc trì Viễn có thể đường đường chính chính ra mặt thay cho cô.
“Mình cũng cảm thấy như vậy!” Tề Mẫn Mẫn cười hạnh phúc.
“Vậy thì đừng nên náo loạn mà giảng hòa đi!” Ninh Hạo khuyên, “Có lẽ anh ấy không đến tiệc cưới là do hiểu lầm thôi!”
“Lớp trưởng, cảm ơn bạn!” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn Ninh Hạo. Chưa bao giờ Ninh Hạo vì tình cảm cá nhân gây nên phiên phức cho cô. Ngược lại, cậu thường xuyên khuyên cô, hi vọng cô và Hoắc trì Viễn nhanh chóng hòa giải.
“Cảm ơn mình cái gì chứ?” Ninh Hạo hơi nhếch môi.
Nếu có thể, cậu muốn nói với cô rằng, muốn cảm ơn cậu thì hãy gả cho cậu đi.
Nhưng mà cậu cũng biết, cho dù Tề Mẫn Mẫn gả cho cậu nhưng cũng không thật lòng yêu cậu, trừ khi Hoắc trì Viễn không tồn tại.
“Rất nhiều!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười lên.
“Xe đến rồi!” Ninh Hạo nhìn xe chạy tới, lập tức túm tay Tề Mẫn Mẫn.
“Hôm nay xe đến nhanh thật!” Tề Mẫn Mẫn lên xe bus trước, thả mấy đồng tiền xu, tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Lúc Ninh Hạo lên xe, Tề Mẫn Mẫn lôi Ipad ra chơi.
“Bạn vẫn chơi game sao?” Ninh Hạo quan tâm hỏi. Hiện tại đã bắt đầu vào kỳ cuối, những bạn học khác cố gắng tận dụng hết mọi thời gian ôn tập cũng không đủ vậy mà cô còn chơi game. Thật sự kiến cậu kinh ngạc.
“Tại sao lại không thể?” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc ngẩng đầu.
“Bạn không cảm thấy áp lực sao?”
“Có! Nhưng mà mấy hôm nay Hoắc trì Viễn phụ đạo cho mình. Hiện tại mình có thể đi thi đại học cũng cảm thấy không vấn đề!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo trả lời.
Nằm ở bệnh viện một tuần, Hoắc trì Viễn cũng không để cô nhàn hạ. Tối nào cũng kèm cô học, thậm chí còn ác hơn cả giáo viên của cô nữa.
“Thì ra là vậy!” Ninh Hạo bừng tỉnh, “Dường như Hoắc trì Viễn học rất tốt. Mười lăm tuổi đã được đặc cách tuyển thẳng vào trường Thanh Hoa. Bạn đã tìm được một giáo viên giỏi!
“Đúng thế! Mình cũng cảm thấy vậy!” Tề Mẫn Mẫn cười kiêu ngạo, “Quan trọng nhất mình cũng thi chuyên ngành của anh ấy!”
Tuy Hoắc trì Viễn đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng mà kiến thức về Toán Lý Hóa của một học sinh sắp thi đại học như cô không thể sánh kịp. Thậm chí cô có thể dùng từ ‘cực kỳ lợi hại’ để hình dung.
“Bác sĩ Cố, có phải anh đang phá hủy chân của em không?” Vương Giai Tuệ đau đến hít một hơi lạnh, bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên vừa xoa chân của cô, vừa nói: “Anh là một lang băm giang hồ, đừng chờ mong hiệu quả thật tốt. có thể cho xương cốt trên người em gãy tiếp đấy.”
Vương Giai Tuệ tức giận đến mức dùng lực bóp Hoắc Nhiên một cái: “Em biết chuyện anh nối xương cho em là không tốt mà!”