“Họ Hoắc!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn, cầm sầu riêng trong tay nhét vào miệng anh.
“Nha đầu.” Hoắc trì Viễn sau khi nuốt sầu riêng vào mồm, cười kéo cô vào trong ngực: “Không phải là ai đến anh cũng không từ chối. Chỉ vì là em, anh mới có thể không nhịn được. Đổi lại người khác, anh sẽ ném ra ngoài.”
“Ra ngoài? Chú, anh không tuyệt tình quá đấy chứ?” Tề Mẫn Mẫn vịn tay vào bả vai Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm cười nói.
“Adam chỉ có gặp được Eve thì mới ăn phải trái cấm.” Hoắc trì Viễn cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn một chút,”Năm năm nay anh thủ thân như ngọc là vì chờ em đó.”
Nghe Hoắc trì Viễn nói, trong lòng Tề Mẫn Mẫn trở nên ngọt ngào. Cô kéo cổ Hoắc trì Viễn xuống, hôn mạnh lên đôi môi mỏng của anh:”Chú, anh cũng chính là Adam của em!”
Hoắc trì Viễn cụng trán với Tề Mẫn Mẫn thanh âm khàn khàn nói:”Nha đầu, anh đói rồi!”
Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm ngả người ra sau, muốn đảm bảo khoảng cách an toàn với Hoắc trì Viễn, sau đó cầm một miếng bánh macaron nhét vào miệng Hoắc trì Viễn:”Ngoan! Đói bụng thì để em đút cho anh!”
“Anh muốn ăn em cơ!” Hoắc trì Viễn giành lấy macaron trong tay Tề Mẫn Mẫn quăng sang một bên, âm thanh đồ vật va chạm vang lên khá mờ ám.
“Anh là chủ nhân của bữa tiệc! Không thể thể làm ảnh hưởng đến lễ nghi!” Tề Mẫn Mẫn gỡ tay Hoắc trì Viễn đang đặt lên hông mình ra, cười né tránh.
Hoắc trì Viễn cầm lấy ly rượu vang trên bàn, một hơi uống cạn.
Đưa cô đến tham dự bữa tiệc là một sai lầm.
Chỉ cần có cô bên người, trong mắt anh chỉ có cô, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ – ăn luôn cả cô!
Anh thất cô thật xinh đẹp!
Tấm áo choàng lông cáo nho nhỏ không thể che khuất hết dáng người hoàn mĩ của cô, ngược lại càng phô ra sự mê người của cô lúc ẩn lúc hiện.
Anh có thể cảm nhận được những cái nhìn chằm chằm của đa số bọn đàn ông về phía Tề Mẫn Mẫn, bị sự hồn nhiên của cô hấp dẫn.
Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn cách nhau một cái bàn, cô vừa ăn điểm tâm vừa nghịch ngợm tươi cười nhìn Hoắc trì Viễn. Lúc cô nhìn thấy yết hầu của anh chuyển động thì xấu xa cho anh một cái hôn gió. Hoắc trì Viễn đón nhận cái hôn này, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh, sải bước về phía Tề Mẫn Mẫn.
Loading…
Tề Mẫn Mẫn lập tức quăng cái đĩa điểm tâm sạch trơn lên bàn, xoay người “đào tẩu”.
Hoắc trì Viễn chỉ bước vài bước chân đã đuổi kịp Tề Mẫn Mẫn, vây cô vào vách tường:”Ăn no rồi sao?’ “Không! Em…em không có đói nữa!” Tề Mẫn Mẫn lộ ra vẻ mặt nhu nhược, đáng thương nói.
Vừa rồi cô chỉ muốn chọc anh, bày ra vẻ mặt chịu đựng thống khổ trước mặt bao nhiêu nhân viên. Không ngờ anh một chút cũng không kiềm chế. Xung quanh đang co thật nhiều người nhìn bọn họ xì xào bàn tán.
Đúng là dọa người mà!
Hoắc trì Viễn đưa tay nhấc Tề Mẫn Mẫn lên nói:”Đúng lúc, anh cũng đang đói. Chúng mình lên lầu.”“Hoắc tổng, anh đi rồi bữa tiệc làm sao có thể diễn ra được?” Tề Mẫn Mẫn cảm thấy chân mình đã hổng khỏi mặt đất, cô chỉ có thể ôm cổ Hoắc trì Viễn để mình không bị ngã xuống. “Còn nữa, mấy ngày nay em toàn ăn thịt, sẽ bị đầy bụng! Thỉnh thoảng nhịn ăn một ngày, sẽ có lợi cho tiêu hóa.”