“Cháu cũng là cháu của bà mà!” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị,”Bà nội, bà cứ nghiên cứu đi bà!”
“Đi!” Bà nội Hoắc đẩy mặt Hoắc Nhiên ra, cười cười nói,”Cháu ngày nào chán tìm hiểu phụ nữ rồi thì mới kết hôn được.”
Tề Mẫn Mẫn muốn chạy đến phòng ngủ của Hoắc Trì Viễn trốn đi mà khóc, nhưng là vừa vào phòng muốn đóng cửa, đã bị người khác đưa tay ra chặn lại.
Cô ngây người, Hoắc Trì Viễn đã đẩy cửa phòng ra, nghiêm mặt đi vào.
“Hoắc Trì Viễn?” Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.
Cô không nghĩ tới anh sẽ đuổi theo cô lên lầu.
Cô khẩn trương xoay người, vội vàng cho nước mắt biến mất trên mặt, mới quay đầu trở lại nói: “Anh muốn lấy thứ gì không?”
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy trong mắt cô đầy tơ máu, liền căng thẳng, dùng lực nắm chặt tay: “Khóc cái gì? Tôi cũng chưa đánh cô.”
“Em không khóc.” Tề Mẫn Mẫn khổ sở phủ nhận.
Anh không đánh cô, nhưng sự lạnh lùng của anh đã đâm sâu vào lòng cô.
Cô cảm thấy được trong lòng mình như bị một vạn mũi tên đâm vào, đau đến tận xương tủy.
“So với người bị cô đâm chết, cô sống quá hạnh phúc, vốn dĩ cô đã không có tư cách khóc!” giọng điệu của Hoắc Trì Viễn sắc bén, từng câu từng chữ giống như con dao sắc bén rạch từng tấc thịt của cô. Thiếu chút nữa cô đã không khống chế nổi mà khóc thành tiếng, cô cố gắng chấn áp nước mắt của mình sắp trào ra, âm thanh run rẩy nói: “Em không có tư cách, em là hung thủ giết người. Hủy đi Tưởng gia, em vẫn có ba cưng chiều em, lại còn đoạt người đàn ông của chị Y Nhiên. Người có tội không xứng có được hạnh phúc.”
Nói xong, cô bỏ chạy vào nhà vệ sinh, dùng lực đóng cửa lại, thương tâm ngồi chồm hổm trên mặt đất, ôm đầu gối khóc rống lên.
Hoắc Trì Viễn nhấp căng môi mỏng, đứng ở cửa toilet, lạnh lùng nhìn chằm chằm cánh cửa. Tiếng khóc bên trong gắt gao nắm chặt trái tim của anh. Anh không thích mình như thế.
Tiếng khóc bên trong vẫn thủy chung không ngừng lại, âm thanh đau khỗ truyền ra, níu chặt lấy anh.
Đột nhiên anh dùng lực đập cửa: “Mở cửa!”
Tề Mẫn Mẫn ngồi trên đất, bịt lỗ tai không muốn nghe anh ra lệnh.
Cô đã hèn mọn như vậy, tự trách như vậy, anh còn muốn thế nào nữa? Lại vẫn thấy cô chưa đủ thống khổ.
Hoắc Trì Viễn dùng lực đập cửa, Tề Mẫn Mẫn không mở cửa, anh càng dùng thêm lực: “Cô không mở cửa, tôi liền phá cửa ra!”
Rốt cục uy hiếp của Hoắc Trì Viễn cũng có tác dụng. Tề Mẫn Mẫn trốn ở sau cửa, nhẹ nhàng chuyển động tay nắm cửa.
Hoắc Trì Viễn vừa mở cửa ra, liền xông vào. Cửa ầm một tiếng, bị anh khép lại.
Tề Mẫn Mẫn đang muốn né ra đã bị anh gắt gao giữ lại trên ván cửa.
“Để em ra ngoài!” Cô chan chứa nước mắt, nâng mắt lên nhìn anh.
Cô không muốn để anh thấy dáng vẻ chật vật của mình hiện giờ. Cô cũng không dám nhìn sự tuyệt tình trong mắt anh.
Cô nguyện ý bể vỡ.
Hoắc Trì Viễn nắm chặt hai tay đang vùng vẫy của cô, cố định chúng lại trên đầu cô, lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của cô.
Tề Mẫn Mẫn bị anh nhìn chăm chú đến hoảng hốt, hoảng sợ lui về phía sau.
Nhưng là sau người chính là cửa, vốn cô đã không còn đường lùi.