”Kiểu nào cũng không được!” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn không nhìn nữa, vội vàng mặc đồng phục vào. Sau khi sửa sang lại quần áo, nói với Hoắc trì Viễn: “Ok! Đi thôi!”
Hoắc trì Viễn mở to mắt, thấy Tề Mẫn Mẫn vẫn ngồi đằng sau, khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh: “Lên đằng trước ngồi!”
”Ngồi sau cũng thoải mái mà!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi với Hoắc trì Viễn.
Hôm nay anh thật dính người nha, cô muốn ngồi một mình một chút.
”Lên đây!” Hoắc trì Viễn bá đạo ra lệnh. Giọng nói anh có chút cảm giác không giận mà uy khiến Tề Mẫn Mẫn không thể không nghe lời lên ngồi phía ghế phụ.
Hoắc trì Viễn nắm tay cô sau đó mới khởi động xe.
Tề Mẫn Mẫn nghiêng người, thưởng thức khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú và cả vẻ mặt lạnh lùng khi lái xe của anh nữa.
Tuyệt đối cô không thể nói cho anh biết cô yêu anh như thế nào, không thể để anh vênh mặt được.
Vân Lan là nhà hàng bán đồ ăn sáng rất ngon, hành lang cổ kính, gấp khúc, cửa sổ bằng gỗ, kính được trạm khắc hoa văn mờ. Trong phòng VIP có một cảm giác cổ xưa, tịch mịch, yên tĩnh.
Hoắc trì Viễn bưng vài món điểm tâm lên, gắp cho Tề Mẫn Mẫn một cái bánh bao nhân gạch cua.
”Chú à, sao anh biết em thích ăn bánh bao nhân gạch cua?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
”Bởi vì anh nuôi một người thích ăn hải sản mà!” Hoắc trì Viễn cưng chiều nói, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi. Nghe nói đây là một trong những món ngon nhất của Vân Lan đó!”
Tề Mẫn Mẫn ăn thử một miếng, trong khoang miệng ngập mùi vị, cô thấy món ngon mà cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: “Ăn ngon thật!”
Hoắc trì Viễn cười gắp thêm cho Tề Mẫn Mẫn chút điểm tâm: “Ăn ngon như vậy sao?”
”Tuy ăn ngon nhưng em vẫn thích ăn mỳ thịt bò mà chú làm hơn!” Tề Mẫn Mẫn ngọt ngào nói.
Nghe cô nói vậy, Hoắc trì Viễn cười kiêu ngạo. Anh yêu chiều xoa mặt Tề Mẫn Mẫn: “Sau này ngày nào cũng nấu cho em ăn!”
”Không cần đâu!” Tề Mẫn Mẫn lập tức lắc đầu từ chối.
”Ngày nào cũng ăn sợ ngấy sao?” Hoắc trì Viễn hơi mất mát hỏi lại.
”Chú bận bịu như vậy mà ngày nào cũng phải nấu cơm cho em, em sẽ đau lòng!” Tề Mẫn Mẫn cười nói, bắt đầu hưởng thụ phong phú bữa sáng của mình.
Hoắc trì Viễn ngồi bên cạnh cô nhưng một lúc lâu vẫn không hề đụng đũa. Trái tim anh như được ngâm trong suối nước nóng khiến cả người anh ấm áp.
Cho dù là Tưởng Y Nhiên vẫn chưa bao giờ đau lòng vì anh, cô ấy chỉ có hưởng thụ sự yêu chiều từ anh mà thôi!
”Chú à, sao anh không ăn?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu thấy dáng vẻ ngây ngốc của Hoắc trì Viễn, lo lắng hỏi: “Không hợp khẩu vị sao? Nếu không chúng ta đổi nhà hàng khác đi!”
”Không phải! Anh đang suy nghĩ chút chuyện!” Hoắc trì Viễn cười nhẹ.
”Lúc ăn cơm đừng nghĩ đến chuyện công việc sẽ hại dạ dày!” Tề Mẫn Mẫn ân cần gắp chút đồ ăn cho Hoắc trì Viễn. Sau khi gặp đầy bát anh, cô cười dịu dàng, ra lệnh: “Ăn hết chỗ này nha!”
”Được!” Hoắc trì Viễn cảm động cầm lấy đôi đũa. Tuy anh không thích ăn sủi cảo nhân tôm này nhưng anh vẫn ăn hết. Bời vì, đây là do Tề Mẫn Mẫn gắp cho anh!
Sau khi đưa Tề Mẫn Mẫn đến trường học, Hoắc trì Viễn dừng xe lại sau đó túm chặt lấy bả vai Tề Mẫn Mẫn còn đang muốn xuống xe. Anh chỉ chỉ vào môi mình, nhìn Tề Mẫn Mẫn nói: “Hôn tạm biệt!”