“Anh, chỉ số thông minh của anh khi nào thì thấp như vậy?” Hoắc Nhiên thật hy vọng trong tay có thước vàng, có thể đánh thức Hoắc trì Viễn dậy, “Anh hôm qua ở bệnh viện một ngày để cứu bác gái. Nhưng anh có biết không đây cũng là con dao vô hình giết chết chị dâu??!”
“Anh biết.” Hoắc trì Viễn thống khổ nhắm mắt lại.”Cô ấy ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận.”
Hoắc trì Viễn cảm thấy được Tề Mẫn Mẫn tha thứ so với việc đạt được đàm phán hợp tác làm ăn còn khó hơn.
“Hiện tại anh mới biết sao, đã quá muộn rồi!” Hoắc Nhiên thật muốn trợn trắng mắt. Anh của anh ngày thường thật thông minh, sao chuyện này lại xử lý kém như vậy?
“Hoắc Nhiên, bác gái đã thay đổi rồi. Bà ấy uy hiếp anh sẽ trả thù Tề Mẫn Mẫn, muốn nợ máu phải trả bằng máu. Anh thật sự không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo bà ấy.” Hoắc trì Viễn thật sự không muốn cho mọi người nhìn thấy một mặt ác độc xấu xa của bác gái. Anh vạn phần bất đắc dĩ.
“Nợ máu phải trả bằng máu? Lời này thật sự là lời bác gái nói?” Hoắc Nhiên sửng sốt, anh không dám tin bác gái lại trở thành người như vậy.
Hoắc trì Viễn không vui lườm Hoắc Nhiên một cái: “Anh lừa em để làm gì?”
“Bác gái thực sự thay đổi rồi. bác ấy trước kia hiền lành là thế.” Hoắc Nhiên không thể tin được nói.
“Con người sau khi trải qua nỗi đau sinh ly từ biệt, tính tình có thể sẽ phát sinh biến hóa. Chỉ là bác gái thay đổi quá nhiều khiến anh gần như không còn nhận ra bác ấy nữa.” Hoắc trì Viễn chua sót cười cười.
“Anh, anh hiện tại phải suy nghĩ thật cẩn thận làm sao để cho chị dâu tha thứ cho anh.” Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua bác Tưởng bên trong phòng bệnh, không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.
“Chờ thêm vài ngày…” Hoắc trì Viễn nhớ tới 7 ngày ước hẹn kia. Hiện tại bác gái khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, cho nên anh nhất định phải thực hiện ước hẹn 7 ngày kia. Bảy ngày sau, anh sẽ giải thích thật tốt cho Tề Mẫn Mẫn. Chỉ sợ lúc đó có chịu đòn nhận tội cũng không ổn.
Tề Bằng Trình nhìn thấy cảm xúc của con gái hạ xuống, liền quan tâm tiến đến ôm cô: “Bảo bối, còn đang thương tâm vì Hoắc trì Viễn?”
“Không phải thương tâm, là tức giận!” Tề Mẫn Mẫn vỗ tay vào món đồ chơi, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngày hôm qua thiếu chút nữa cô đã mềm lòng, cho rằng anh thật sự yêu mình, kết quả sau khi anh rời khỏi nhà cô, lại đi tìm Ưng Mẫn.
Đây là yêu mà anh nói sao?
Cô sắp tức chết rồi.
Nếu như anh nhiệt tình giải thích, vì sao tối hôm qua không cố gắng, lại van xin cô?
Thái độ cho thấy trái tim của anh!
Anh đối với cô không có lấy một chút kiên nhẫn.
Hoắc trì Viễn như vậy còn muốn cầu xin tha thứ, cô chỉ có thể đưa anh hai chữ: “No way!”
“Hoắc trì Viễn lại tìm con rồi hả?” Tề Bằng Trình hỏi han. Ngày hôm qua không dám đem phong ba lần này làm thành một lần thử thách, Tề Mẫn Mẫn không nên tức giận như vậy. Nguyên nhân duy nhất là Hoắc trì Viễn lại liên hệ với cô, hơn nữa có thể đã làm gì đó chọc giận Tề Mẫn Mẫn.
“Không được nhắc đến anh ấy.” Tề Mẫn Mẫn đấm một quyền vào đồ chơi trong tay cho hả giận, giống như xem thứ đó chính là Hoắc trì Viễn.
“Xem ra Hoắc trì Viễn lại chọc bảo bối của ba nổi giận.” Tề Bằng Trình đau lòng ôm vai cô. Xem ra suy đoán của mình đúng rồi.