“Má Đinh, ba con đâu?” Tề Mẫn Mẫn lễ phép hỏi.
“Hôm nay ông chủ đến bệnh viện kiểm tra lại, vừa trở về đang nghỉ ngơi ở trên lầu.”
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy dì giúp việc nói thế vội vàng chạy lên tầng.
Ba đến bệnh viện khám lại mà cũng chẳng nói với cô.
Lúc cô chạy vào phòng ba thì thấy Tề Bằng Trình đang dưa lưng vào đầu giường đọc tài liệu.
“Ba, sao ba không nghỉ ngơi tử tế?” Tề Mẫn Mẫn đi lên phía trước, đoạt lấy tài liệu, đặt lên tủ đầu giường, bất mãn nhìn Tề Bằng Trình.
“Ba không sao!” Tề Bằng Trình cười yêu chiều, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi về thăm ba thế?”
“Hoắc trì Viễn đi công tác cho nên con về nhà với ba. Ba, ba đừng học Hoắc trì Viễn, một ngày có 24 tiếng thì có tận 18 tiếng giành cho công việc. Tim ba không được tốt, ba phải chú ý nghỉ ngơi!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng nói.
“Được! Ba sẽ chú ý!” Tề Bằng Trình vén chăn lên, định đi xuống dưới. Kết quả bị Tề Mẫn Mẫn ấn về trên giường.
“Ba cứ ngồi đây, để con gọt táo cho ba!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
“Từ lúc nào con gái ba đã học được cách chăm sóc người khác vậy?” Tề Bằng Trình vui mừng cười nói.
“Trước kia con không hiểu chuyện như vậy sao? Chỉ gọt một quả táo mà cũng khiến ba cảm động vậy ạ?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi cười.
“Con gái ba là nhất mà!” Tề Bằng Trình kiêu ngạo cười.
“Chỉ có mỗi ba coi con như ngọc quý nên mới không thấy con có một đống khuyết điểm!” Tề Mẫn Mẫn cầm dao, vừa gọt vỏ táo vừa cười nói.
Ba yêu chiều cô không cần biết đúng sai, lời cô nói là chân lý. Quả thật ba biến cô thành công chúa nhưng mọi việc đều có hai mặt của nó, cô kiêu ngạo, tùy hứng cũng vì ba quá chiều chuộng.
“Hoắc trì Viễn không thích con nữa sao?” Tề Bằng Trình lo lắng hỏi.
“Không phải! Là tự con hiểu lấy. Chỉ có ba và Hoắc trì Viễn có thể chịu được tính khí của con.” Tề Mẫn Mẫn gọt xong tao mới đưa cho Tề Bằng Trình, làm nũng nói.
“Bởi vì chúng ta yêu con!” Tề Bằng Trình cảm khái nói.
Ý của ba là Hoắc trì Viễn cũng yêu cô sao?
Tề Mẫn Mẫn thất thần vài giây.
Cô thừa nhận Hoắc trì Viễn rất yêu chiều cô, nhưng mà yêu? Cô không có tự tin như vậy!
Cô gối đầu lên đùi ba, tay vẽ vòng vòng trên giường, vừa nói: “Ba, một người muốn yêu chiều người khác thì có phải là yêu không?”
“Ai nói?” Tề Bằng Trình vuốt tóc con gái, giọng nói trầm trầm, “Người chân chính chiều chuộng con là người chân thành yêu con! Hoắc trì Viễn khả dĩ không thừa nhận, là ba đã sớm nhìn ra Hoắc trì Viễn động tâm đối với con.”
“Ba đúng là có một đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh.” Tề Mẫn Mẫn gác cằm lên trên đùi Tề Bằng Trình khẽ cười nói.
Tề Bằng Trình nở nụ cười: “Ba không chỉ có Hỏa Nhãn Kim Tình, ba còn có Độc Tâm Thuật!”
“Vậy ba đoán xem hiện tại con muốn gì.” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh dẩu môi, làm nũng nói.
“Con? Còn cần phải đoán sao?” Tề Bằng Trình cười nói, “Trừ bỏ muốn gặp Hoắc trì Viễn ra, con còn muốn cái gì nữa sao?”