Nếu Hoắc trì Viễn nói yêu cô cô cũng không dám tin. Mẹ của Tưởng Y Nhiên có thể dễ dàng phá hỏng hôn lễ của bọn họ, cho dù bọn họ có ở bên nhau cũng không thể hạnh phúc. Bà ấy nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm cách phá hư.
Cô không thể tranh với một người đã chết, càng không thể đấu lại mẹ của người chết.
Hoắc trì Viễn lật người Tề Mẫn Mẫn qua, nhìn vào mắt cô: “Bé con, nếu anh nhẫn tâm bỏ mặc bác gái mà tới tiệc cưới, bác chắc chắn sẽ tự sát. Tinh thần bà ấy không bình thường, dễ dàng suy nghĩ cực đoan. Nếu bác ấy chết, anh sẽ áy náy cả đời. Em cảm thấy một người đàn ông lãnh huyết vô tình có đáng để em yêu không?”
Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào, lắc đầu: “Anh nói tất nhiên là có lý rồi, nhưng người chịu tổn thương là em! Bắt em đứng đối mặt với sự cười nhạo của khách khứa, trong lòng em đau khổ như thế nào, anh biết không?”
“Anh biết, anh biết hết!” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói: “Nhưng mà bác gái bình anh vô sự, anh mới có thể yên tâm, thoải mái ở chung một chỗ với em!”
“Yên tâm thoải mái…… ” Tề Mẫn Mẫn lập tức trầm mặc.
Khoảng thời gian cô và Hoắc trì Viễn hạnh phúc bên nhau là do cô trộm được của Tưởng Y Nhiên.
Cô là một kẻ trộm! Không, là cường đạo mới đúng!
Là một kẻ giết người, đoạt tình yêu của người khác, cô có tư cách gì đi trách cứ bác gái đây?
Nếu cô là Tưởng Y Nhiên, chắc mẹ cũng sẽ báo thù giúp cô như vậy.
Cô dùng sức cắn môi.
“Đừng giận anh có được hay không?” Hoắc trì Viễn nâng mặt Tề Mẫn Mẫn lên, cẩn thận hỏi.
“Không được!” Tề Mẫn Mẫn tùy hứng trả lời.
“Vậy em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?” Hoắc trì Viễn có chút vô lực. Anh có thể hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng không biết phải làm sao để yêu một cô gái.
“Em cũng sẽ phải vứt bỏ anh một lần!” Mặt Tề Mẫn Mẫn không hề thay đổi nói, nhưng trong đáy mắt cô chứa ý cười đã bán đứng cô rồi.
Hoắc trì Viễn phủ lên người Tề Mẫn Mẫn, nặng nề hôn lên môi cô: “Được rồi! Anh chấp nhận cái trứng phạt này của em! Vậy bao giờ em định thu nhận anh lại? Cho anh một kỳ hạn đi!”
“Em nói muốn thu nhận anh lại khi nào chứ?” Tề Mẫn Mẫn phụng phịu nói, bắt buộc bản thân không được đổng lòng. Cô sợ nếu bản thân dễ dàng tha thứ cho anh thì sau này sẽ có chuyện giống như hôn lễ xảy ra. Chuyện gì anh cũng đề đặt Tưởng Y Nhiên ở vị trí quan trọng nhất. Cô không có sức lực thừa nhận đau đớn thêm lần nữa. Nhất định phải để anh hiểu rằng, cô là vợ anh, là người anh nên che chở, cho dù làm cái gì, việc đầu tiên anh cần phải nghĩ đến cảm nhận của cô.
“Thật sự không thu nhận lại sao?” Hoắc trì Viễn mím môi, cười dụ dỗ Tề Mẫn Mẫn.
“Em không phải chỗ thu phế phẩm! Không thu đồ cũ!” Tề Mẫn Mẫn ngịch ngợm trả lời.
“Không quan hệ, anh sẽ theo đuổi em thêm lần nữa! Anh sẽ khiến em tiếp nhận anh thêm lần nữa!” Hoắc trì Viễn nói xong, cúi đầu ngậm chặn cánh môi Tề Mẫn Mẫn, nuốt trọn lời kháng nghị của cô.
Khi Hoắc trì Viễn cảm thấy thỏa mãn mới buông Tề Mẫn Mẫn ra, cô thở hồng hộc, giận dỗi nói: “Cái gì mà một lần nữa? Căn bản chưa bao giờ anh theo đuổi em cả!”
“Những gì anh làm trước đây không được gọi theo đuổi sao?” Hoắc trì Viễn mờ mịt hỏi. Mỗi một lần anh tặng quà cho cô đều bỏ ra rất nhiều công sức, anh Hoắc gắng yêu chiều cô hết khả năng.
“Không tính! Anh chưa bao giờ viết thư tình cho em, chưa bao giờ tặng hoa tươi, cũng không đấu với tình địch…… ” Tề Mẫn Mẫn liệt kê từng mục.
Hoắc trì Viễn cười mị hoặc, “Đấu với tình địch sao? Có muốn bây giờ anh kéo Ninh Hạo từ trên giường dậy không? Rồi tìm một chỗ nào đó đánh nhau một trận sống chết?”
Hóa ra theo đuổi một cô gái không phải tặng cô thứ gì quý giá mà là dùng hết cả trái tim yêu cô!