Hoắc Nhiên lần đầu tiên bị tiểu nha đầu này nói cho á khẩu không thể nói được gì, anh liền nhíu lông mày.
“Miệng lưỡi sắc nhọn!” Một lúc lâu sau, Hoắc Nhiên mới từ trong kẽ răng nặn ra được 4 chữ.
“ Nói lại nếu tôi không miệng lưỡi bén nhọn, chẳng phải liền bị người khác bắt nạt sao?” Vương Giai Tuệ nói xong, liền vùi đầu vào ăn cơm.
Nghe thấy lời Vương Giai Tuệ nói, Hoắc Nhiên đột nhiên cảm thấy không đành lòng: “Hạt Tiêu nhỏ, con người ai cũng có khuyết điểm. Cố gắng thi đại học cho thật tốt, tương lai nhất định có thể thăng chức rất nhanh.”
Anh biết sơ qua Giai Tuệ là con một, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau.
Quả thật là một đứa trẻ kiên cường, tựa như cây cỏ, có sinh mệnh ngoan cường của mình.Một ngày nào đó gió xuân thổi đến, nhất định cũng có thể sinh trưởng, cành lá sum xuê.
Anh không hề vì hoàn cảnh xuất thân của cô mà khinh thường cô. Ngược lại, anh vô cùng bội phục mẹ con cô.
“Anh hai Cố, tôi cũng là nghĩ như vậy! Tôi nhất định sẽ cố gắng trở nên nổi bật, để cho những những người nhà họ Vương đã bỏ rơi mẹ con tôi phải xấu mặt!” Vương Giai Tuệ cắn môi dưới, quật cường nói.
“Làm sao còn có người đàn ông như vậy?” Hoắc Nhiên nghe thấy Vương Giai Tuệ nói, có chút chấn kinh.
Trai gái thì có gì bất đồng? Đều là cốt nhục của chính mình, làm sao có thể chỉ vì là con gái mà bỏ rơi?
Anh đột nhiên có chút căm ghét người đàn ông đã bỏ vợ bỏ con kia.
“Nhân tính! Có lẽ là thế giới này có chỗ đặc sắc như vậy.” Vương Giai Tuệ cô đơn, tự giễu nói.
“Tính cách của em rất tốt. nhất định giống mẹ em.” Hoắc Nhiên vui mừng cười nói.
Vương Giai Tuệ không nghĩ tới Hoắc Nhiên sẽ khen ngợi chính mình, có chút kinh ngạc.
“Không ai từng khen em như vậy sao? Cằm cũng sắp rơi xuống rồi!”
Hoắc Nhiên rộng rãi cười to.
“Không, em không làm cho người ta nịnh bợ tư bản được, ngoài mẹ em ra.” Vương Giai Tuệ nhún vai: “Trên đời này chỉ có mẹ là cảm thấy con gái của mình hoàn mỹ nhất.”
“Em nói như vậy anh cũng cảm giác là thế này!” Hoắc Nhiên cảm khái vỗ tay một cái: “Trong mắt mẹ anh, Hoắc Tương chính là người con gái ngoan ngoãn cực kỳ hiểu chuyện. Không ai có thể sánh được!”
“Chị Cố rất lợi hại!” Vương Giai Tuệ nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.
Cha mẹ Cố tới cùng là đã giáo dục con cái như thế nào? Ba đứa bé đều rất kiệt xuất, tất cả đều làm tốt lĩnh vực của mình. Ngày Tề Mẫn Mẫn kết hôn, Tề Mẫn Mẫn từng giới thiệu cho cô, nói Hoắc Tương chính là tác giả nổi tiếng Cá Tứ.
Con gái như vậy, mẹ Cố không kiêu ngạo mới là lạ.
Nếu cô cũng có thể giống như Hoắc Tương, làm một người phụ nữ thành công, mẹ nhất định cũng sẽ kiêu ngạo vì cô.
“Không có cảm giác.” Hoắc Nhiên ha ha nỏ nụ cười hai tiếng: “Ở trong mắt anh, nó vĩnh viễn là con nhóc suốt ngày khóc nhè.”
“Đó là bởi vì hai người suốt ngày ở chung.” Vương Giai Tuệ không cho là đúng nói.
“Hẳn là không! Thời gian chúng ta ở bên nhau một năm chắc không vượt qua hai tháng. Em có biết là nó là tác gia, thường mang túi đi du lịch khắp nơi.” Đột nhiên Hoắc Nhiên tràn ngập hâm mộ nói: “Có đôi khi anh cũng muốn giống như nó, đặt công việc xuống mà đi du lịch. Nhưng là em cũng biết anh là bác sĩ, mỗi ngày đều có vô cùng nhiều người bệnh, không thoát nổi phải phẫu thuật.”
“Tất cả bác sĩ đều như thế đi?” Vương Giai Tuệ tò mò nhìn Hoắc Nhiên.