Lúc này, bà nội Hoắc được bảo mẫu đẩy ra, bà nghe được âm thanh huyên náo của ba đứa trẻ, tò mò hỏi: “Náo nhiệt như vậy sao?”
Hoắc Tương cầm đũa gõ vào bát, cười nói: “Bà nội, anh tự mình xuống bếp, hiếm lạ đi?”
“hiếm lạ!” Bà nội Hoắc hô hô cười nhìn thoáng qua cháu trai và cháu dâu ăn cùng một chén mì: “Đời này bà cũng chỉ nếm trứng chim cùng với Tiểu Viễn một lần.”
“Anh không thích xuống bếp sao?”
“Anh ấy đã từng nói thời gian của anh đấy sẽ không thể lãng phí vào những chuyện nhà vụn vặt được.” Hoắc Tương ghé sát lỗ tai Tề Mẫn Mẫn, khoa trương nói: “Anh ấy là một người hận không thể biến thời gian 24 giờ của một ngày thành 48 giờ để học hành, công việc điên cuồng.”
“Thật sao?” Tề Mẫn Mẫn cười nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn. Anh hình như có rất nhiều ngoại lệ dành cho cô. Anh xuống bếp nấu ăn cho cô không phải lần đầu tiên, anh có thể chịu đau ở ngón tayd dể mát xa cho cô, lúc cô khổ sở anh sẽ ôm cô an ủi…
Cô có thể kiêu ngạo và mừng thầm ở trong lòng một chút sao?
Dường như Hoắc Trì Viễn đã rất thích cô rồi.
“Bởi vì anh em không có thời gian xuống bếp, Y Nhiên đã học một lớp nấu ăn.
Lúc bọn họ du học ở Mỹ mấy năm đó đều là Y Nhiên nấu cơm, nghe Y Nhiên nói, anh em cũng chưa từng làm trứng ốp bao giờ.”
“A…
Chị không biết nấu ăn.” Tề Mẫn Mẫn nghe được Hoắc Tương nói, tâm tình có chút uể oải, cô thấy được dáng vẻ xinh đẹp của Y Nhiên, cũng không nghĩ Y Nhiên là diễn viên múa, lại có thể xuống bếp. Cô lấy gì so với cô ấy đây? Như vậy không đúng tý nào cả, ngay cả chính cô cũng ghét bỏ bản thân mình.
Dường như Hoắc Tương ý thức được mình nói sai, lập tức vỗ miệng mình một cái: “Chị dâu nhỏ, đừng nghe em nói bừa. Anh em đồng ý vì chị xuống bếp, đây chính là văn sở vị văn của anh ấy.”
“Nấu cơm đã có người hầu, em chỉ cần làm vợ anh là được.” Hoắc Trì Viễn sờ gáy cô, cười nhạt nói.
Dương Nguyệt Quyên vừa mới đi làm về, đã bị con gái túm vào phòng.
“Mẹ, mẹ có biết cha giấu hộ chiếu với vé máy bay của con đi đâu không?” Tề Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Không biết.” Dương Nguyệt Quyên có chút bồn chồn:”Sao vậy?”
“Lúc trước con có nói với mẹ sẽ đi chơi với bạn học, thực ra chính là Ninh Hạo, đến Thụy Sĩ, Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn cũng đang ở bên đó.” Tề Lạc kể lại cuộc nói chuyện giữa cô và cha lại cho Dương Nguyệt Quyên, sau đó lắc lắc cánh tay Dương Nguyệt Quyên làm nũng nói:”Me, mẹ nhất định phải lấy được hộ chiếu với vé máy bay cho con. Con không thể để một mình Ninh Hạo đến Thụy Sĩ được.”
“Nhưng con đã đồng ý với cha con rồi, nếu lấy lại vé máy bay và hộ chiếu cho con, ngày mai cha con tìm không thấy chắc chắn sẽ biết được là mẹ giúp con. Mẹ bây giờ không còm quyền quản lý, không thể đối đầu với cha con.” Dương Nguyệt Quyên khó xử nói.
“Nếu không đến Thụy Sĩ chẳng phải sẽ quá dễ dàng cho Tề Mẫn Mẫn sao?” Tề Lạc không cam lòng nhìn Dương Nguyệt Quyên.
Trên đời này người duy nhất chịu nghe cô nói chính là mẹ cô:”Hơn nữa, con bình thường không thể có cơ hội hợp lý để ở bên Ninh Hạo.”
“Ninh Hạo không hề chơi đùa với Tề Mẫn Mẫn thôi. Con không cần lo lắng. Bây giời con phải nghĩ cách chiếm được trái tim của Ninh Hạo. Hồn phách của cậu ra bị chi con câu đi rồi.”
“Đúng là hồ ly tinh!” Tề Lạc căm giận thấp giọng rủa.
“Giống hệt như mẹ nói. Bọn họ đều là loại chỉ cần tùy ý cười nói một cái đều có thể quyến rũ đàn ông.” Dương Nguyệt Quyên nhớ đến Nhã Lam, trên gương mặt diễm lệ giấu kín sự ghen tị.” Mẹ của Tề Mẫn Mẫn đã mất mười mấy năm, cha con nghĩ tới bà ta đều rơi lệ. Nếu như mẹ chết ông ta có khóc mới lạ.”