Hoắc trì Viễn đã biết rõ chân tướng năm đó nhưng không đuổi Tề Mẫn Mẫn đi cho nên anh tin tưởng Hoắc trì Viễn có tình cảm với Tề Mẫn Mẫn. Nếu mẹ con Tề Lạc nói chân tướng, rất có khả năng chọc giận Hoắc trì Viễn. Đến lúc đó, người nên tự cầu phúc sẽ là mẹ con cô ta.
”Vậy anh càng không có cơ hội!” Tề Lạc đau lòng rống to.
”Chuyện trên đời này tôi vĩnh viễn không làm là khiến Tề Mẫn Mẫn đau lòng!” Ninh Hạo nói xong, chỉnh lại ba lô rồi nhanh chóng rời đi.
Cậu biết rõ đời này cậu không thể yêu người khác nữa. Từ lúc ba tuổi, trái tim cậu đã trao cho cô nhóc mà cậu đã lau nước mắt cho. Đáng tiếc, cậu lại không nắm giữ duyên phận này nhưng cậu cũng không muốn tranh thủ. Tề Mẫn Mẫn yêu Hoắc trì Viễn, yêu đến thống khổ, hèn mọn như vậy. Nếu rời xa Hoắc trì Viễn, cô nhất định sẽ héo tàn.
Tề Lạc nắm chặt quả đấm, nghiến răng, oán hận nhìn Ninh Hạo rời đi.
Tề Mẫn Mẫn tốt như vậy sao? Chẳng những khiến Hoắc trì Viễn yêu thương cô như bảo vật lại có thể khiến Ninh Hạo si mê như thế.
Nhớ tới đó, cô ta oán hận không thôi.
Sau khi xuất viện, ba cũng không đối xử tốt với mẹ con cô ta như trước kia. Thậm chí, có thể nói là lạnh lùng hơn nhưng lại càng yêu thương Tề Mẫn Mẫn hơn vài phần.
Tại sao có nhiều người yêu Tề Mẫn Mẫn như vậy? Cô ta có điểm nào không sánh bằng Tề Mẫn Mẫn chứ!
Trong lúc đang họp Tề Bằng Trình nhìn thoáng qua di động nhíu mày.
Con bé cũng nên thi xong rồi chứ!
Như thế nào mà hai ngày nay một cuộc điện thoại cũng không có!
Hoắc trì Viễn đã trở về chưa!
”Bằng Trình… Bằng Trình…” Dương Nguyệt Quyên thấy Tề Bằng Trình ngẩn người, dùng lực đẩy ông một phen.
Tề Bằng Trình lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía mọi người trong cuộc họp: “ Vừa qua tài chính về cơ bản đã được ổn định, bước tiếp theo chúng ta phải nhanh chóng sản xuất thuốc mới. Lưu tổng, các người phụ trách phần tiêu thu…”
Tề Bằng Trình an bài xong công việc, liền thông báo tan họp.
Dương Nguyệt Quyên lập tức đứng dậy, đi đến phía sau ông, vừa xoa huyệt Thái Dương cho ông vừa nói nói: “Mệt sao?”
Tề Bằng Trình nhẹ nhàng đẩy tay Dương Nguyệt Quyên ra đứng dậy, tự mình sắp xếp lại tài liệu rồi cất bước ra ngoài.
”Bằng Trình!” Dương Nguyệt Quyên không cam lòng muốn kêu Tề Bằng Trình đứng lại, tuy nhiên cước bộ của ông căn bản không có dừng lại. Bà buồn bực dậm chân: “Tề Bằng Trình!”
”Nếu không về nhà nấu cơm! Chuyện của công ty về sau bà cũng không cần quản.” Tề Bằng Trình lạnh mặt nói.
”Tôi đem cổ phiếu bán đi để giúp ông vượt qua cửa ải này, ông hiện tại liền không cần tôi, muốn đuổi tôi sao?” Dương Nguyệt Quyên bất mãn chất vấn. Bởi vì Tề Mẫn Mẫn uy hiếp, bà cắn răng rút ra ba trăn ngàn tệ, vậy mà Tề Bằng Trình vẫn không tín nhiệm bà. Số tiền bà bỏ ra này thật vô dụng rồi. Trong khoảng thời gian này mặc kệ chuyện gì Tề Bằng Trình cũng không nghe theo ý kiến của bà, hội nghị cho bà tham gia cũng chỉ để bày trí. Ông căn bản không cho bà ta có cơ hội được phát biểu ý kiến.
Tập đoàn Bằng Trình vốn sắp nằm trong tay bà, xem tình hình này có lẽ lại trở về trong tay Bằng Trình rồi.
”Nguyệt Quyên, con người rồi cũng sẽ già đi. Bà về sau làm một người vợ hiền mẹ đảm còn quan trọng hơn là làm một người phụ nữ quyền lực.”
Tề Bằng Trình nói xong, liền đi ra khỏi phòng họp.