Đôi mắt Tề Lạc lóe sáng âm ngoan.
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, trong nhà em có chút việc, không cần chờ em, em ngồi chuyến sau, chúng ta gặp ở Thụy Sĩ.”
“Anh, ngày mai mấy người đi Thụy Sĩ sao?” Hoắc Tương ngồi trên sô pha, hỏi Hoắc Trì Viễn đang chơi cờ với Hoắc Hoài Lễ.
Hoắc Trì Viễn hạ xuống một quân cờ, rồi mới ngẩng đầu nhìn em gái:”Phải.”
“Em cũng muốn đi trượt tuyết.” Hoắc Tương nghịch ngợm nhìn Hoắc Trì Viễn cười xấu xa.
“Đừng quấy rối!” Hoắc Trì Viễn nhăn nhó trách một tiếng.
“Nếu không muốn em quấy rối thế giới riêng của hai người đâu, anh phải đáp ứng em một chuyện.” Hoắc Tương thần bí cười hề hề nói.
“Chocolate nguyên chất?” Hoắc Trì Viễn nghiêng đầu vừa nghiên cứu bàn cờ vừa hỏi.
“Anh nghĩ em chỉ biết ăn thôi sao? Thụy Sĩ nổi danh không chỉ vì chocolate nguyên chất! Anh, em là thục nữ đó!” Hoắc Tương vươn cổ tay ra đưa qua đưa lại trước mặt Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn đột nhiên nở nụ cười:”Đồng hồ? Rolex?”
“Rolex là được.” Hoắc Tương vớ lấy cái gối ôm, tươi cười như vừa thực hiện được mưu kế.
“Anh vốn muốn mua cho em đồng hồ Patek Phillippe. Nếu em thích Rolex thì thôi vậy.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền hạ thêm một quân cờ nữa.
“Đừng! Anh, Patek Phillippe! Patek Phillippe!” Hoắc Tương túm chặt lất tay Hoắc Trì Viễn, nghiêm túc nói:”Nghe lời em!”
Hoắc Trì Viễn cưng chiều xoa mái tóc dài của Hoắc Tương.
Hoắc Hoài Lễ vui mừng nhìn con trai. Từ sau khi Tề Mẫn Mẫn xuất hiện, Hoắc Trì Viễn cười nhiều hơn, dần dần khôi phục lại sự hài hước trước kia.
Hoắc Nhiên đang ngáp từ trên lầu đi xuống, nhìn thất Hoắc Tương như vừa trúng số, lập tức tinh thần tỉnh táo:”Tiểu Tương, có chuyện gì mà vui vậy?”
“Anh đồng ý mua cho em đồng hồ Patek Phillippe.” Hoắc Tương vênh mặt đắc ý nhìn Hoắc Nhiên.
“Patek Phillippe?” Hoắc Nhiên nghiêm mặt hỏi mọi người, “Anh, nhà có nhiều người, anh không thể thiên vị như vậy được!”
“Chocolate tinh khiết của Thụy Sĩ, trong nhà nhiều người, không thể thiếu phần của chú!” Hoắc Trì Viễn lãnh đạm nhìn thoáng qua Hoắc Nhiên.
“Dựa vào cái gì mà Hoắc Tương được hẳn một chiếc Patek Phillippe còn em chỉ có chocolate?” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.
“Bởi vì em gái bảo bối chỉ có một.” Hoắc Trì Viễn đáp lại hợp tình hợp lý.
Hoắc Tương nghe xong, vui vẻ cười rộ lên.
Hoắc Nhiên nhíu mày:”Anh cũng chỉ có một em trai thôi mà!”
“Em gái quý giá hơn! Hoắc Nhiên à!” Tề Mẫn Mẫn không biết xuất hiện sau lưng Hoắc Trì Viễn từ bao giờ, vỗ vỗ bờ vai anh cười nói.
“Ba người hợp tác với nhau bắt nạt em!” Hoắc Nhiên kêu oai oái, bất mãn kháng nghị.
“Hoắc Nhiên, chú chưa bao giờ nghe thấy câu vợ chồng đồng tâm sao?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười trêu chọc Hoắc Nhiên.
“Em đi làm đây!” Hoắc Nhiên ra vẻ giận dỗi nói.
“Không ăn cơm sao?” Hoắc Hoài Lễ quan tâm hỏi con trai.
“Tức đến no luôn rồi!” Hoắc Nhiên nhìn vào kính cửa sổ sửa sang lại đầu tóc, liền lấy chìa khóa xe rời đi.