“Không phải dì muốn nhúng tay vào.” Dương Nguyệt Quyên xấu hổ nói: “Dì sợ ba con mệt.”
“Về sau ba sẽ chú ý nghỉ ngơi. Mọi người đừng lo lắng nữa, Nguyệt Quyên, Tề Mẫn Mẫn trở về, em làm mấy món nó thích ăn đi.” Tề Bằng Trình lạnh lùng nói với Dương nguyệt Quyên.
Con gái không dễ gì mới bớt thì giờ về thăm ông, ông cũng không muốn có người quấy rầy cơ hội được ở chung với con của mình.
Dương Nguyệt Quyên hậm hực hờn dỗi rời đi.
Sau khi bà ta rời đi, Tề Mẫn Mẫn đau lòng cầm tay ba, nói: “Ba, vừa rồi ba nói gì thì phải nhớ. Con không hy vọng ba lại không để ý đến sức khỏe của mình nữa. Công ty phá sản con cũng không để ý, con chỉ quan tâm đến sức khỏe của ba. Nếu ba có chuyện gì, ngay cả nhà mẹ đẻ con cũng không có!”
“Được, ba đồng ý với con!” Tề Bằng Trình cảm động ẩm ướt hốc mắt: “Ba sẽ cố gắng sống đến 100 tuổi.”
Tề Mẫn Mẫn khí phách nói: “100 tuổi cũng không được, ba phải sống lâu hơn con!”
“Được!”
Tề Bằng Trình ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực.
….
Hoắc trì Viễn ngồi trên máy bay, cúi đầu nhìn ảnh chụp, trong mắt nhàn nhạt dịu dàng.
Đây là anh thừa dịp tối hôm qua khi Tề Mẫn Mẫn ngủ say chụp lại. Lúc cô ngủ rất không thành thật, nằm úp sấp ở trên giường giống như con mèo nhỏ, chăn bị đá đến tận cuối giường, một nửa chăn rớt xuống đất. nhưng tư thế ngủ của cô lười biếng như vậy lại khiến anh vô cùng mê muội.
Thẩm mỹ quan của anh khi gặp cô đã thay đổi toàn bộ.
Trước kia anh thích phụ nữ cao quý thanh nhã giống như Y Nhiên, xinh đẹp đến tinh xảo,. Mà Tề Mẫn Mẫn dường như không giống thế.
Nhưng anh lại cứ mê luyến tiểu nha đầu đáng yêu này.
Lynda nhìn thoáng qua túi thơm của Hoắc trì Viễn, hơi hất mày: “Người con gái của anh thật đặc biệt, cả người không có chút hương vị phụ nữ nào.”
“Tôi thích là được rồi.” Hoắc trì Viễn để điện thoại vào trong túi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Hoắc tổng, anh yêu Tề Mẫn Mẫn chứ?” Lynda cũng không thức thời ngậm miệng lại, ngược lại lại hỏi một vấn đề khiến anh kinh hãi.
Yêu?
Tình cảm của anh đối với Tề Mẫn Mẫn là yêu sao?
Vốn dĩ anh không hiểu được đáy nguồn tình cảm của anh với Tề Mẫn Mẫn là gì.
Anh đã từng cho rằng cả đời này anh sẽ không yêu nữa, Y Nhiên đã mang đi tất cả tình yêu của anh. Anh còn sống chỉ để báo thù.
Nhưng hiện tại anh không dám xác định được mình có yêu Y Nhiên không.
Anh phát hiện trái tim của mình bắt đầu lay động vì Tề Mẫn Mẫn.
Đây là yêu thật sao?
Anh luống cuống.
Anh rời bỏ những lời hứa hẹn, cưới hung thủ hại chết Y Nhiên, vậy mà vẫn yêu cô sao?
“Không… chắc là không…” Hoắc trì Viễn bối rối nhăn mày lại.
“Hoắc tổng, thừa nhận tình yêu thật ra cũng không sai. Tôi cảm thấy được anh không cần thiết phải từ chối tình yêu của Tưởng Y nhiên. Yêu đến đây, có thể tiếp thu được mà. Tuy nhiên tôi vẫn đang ghen tỵ, nhưng không thể không thừa nhận cô ấy là một người phụ nữ tâm tư đơn thuần. Thật đáng yêu. Anh nên quý trọng cô ấy, không cần phải bỏ qua rồi sau đó lại thấy hối hận.” Lynda thật sự nhìn Hoắc trì Viễn, cô có thể nhìn ra sự vùng vẫy trong anh. Anh đã vì Y Nhiên năm năm, cũng nên cố gắng theo đuổi hạnh phúc của mình rồi.
Tuy cô không có cách nào thản nhiên đối mặt với sự thật Hoắc trì Viễn yêu Tề Mẫn Mẫn, nhưng sẽ chúc phúc cho bọn họ.
Cô cũng nên thử tiếp nhận một tình yêu mới rồi.
Nhớ tới Trịnh Húc, cô cười mông lung, giống như một nữ sinh nhỏ bị rơi vào vòng xoáy tình yêu, hoàn toàn không giống người phụ nữ xinh đẹp cường thế của ngày thường.
Hoắc trì Viễn nghe Lynda nói, sau đó lâm vào trầm tư.
Anh nghĩ muốn cưng chiều Tề Mẫn Mẫn hơn hết thảy, chẳng lẽ thật sự là tình yêu?
Anh lấy điện thoại cầm tay ra, tâm tình phức tạp nhìn ảnh chụp.
“Nha đầu, anh thật sự yêu em sao?”