Hoắc Tương thấy một màn như vậy, lập tức ho khan hai tiếng: “Anh, ngày đó em nói chuyện cùng anh, anh đã giúp em hỏi chưa?”
”A? A…!” Hoắc Nhiên lập tức làm bộ như bận rộn quay sang tán gẫu cùng Hoắc Tương.
Hai người trò chuyện với nhau một chút đều là xoay quanh chủ đề về bạn bè thân thiết khiến cho Tề Lạc bị gạt sang một bên, hoàn toàn không có cơ hội chen miệng vào.
Hoắc Tương cười khéo liếc nhìn Cố Lạc một cái, lại tiếp tục cùng Hoắc Nhiên tán chuyện từ ông B sang bà A.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Tề Lạc, tuy nhìn hai chị em có chút giống nhau, nhưng khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Tề Lạc để lộ ánh mắt khiến cho cô cực kỳ không thích. So ra, vẫn là chị dâu nhỏ đáng yêu hơn.
Bên kia, Hoắc Hoài Lễ cùng Chu Cầm theo sát Tề Bằng Trình nói chuyện.
”Ông Tề, bởi vì khúc mắc của Tiểu Viễn, chúng tôi vẫn không có chủ động gặp mặt với hai vị. Thật xin lỗi vì đã thất lễ, hi vọng ông bà bỏ qua cho.” Chu Cầm nhàn nhạt cười cười.
”Chuyện đã là quá khứ, chúng ta cũng không cần nhắc lại nữa.” Tề Bằng Trình lập tức thành khẩn nói “Hai ông bà có thể không để ý, tôi mới là người thực sự nên cảm ơn.”
”Sau này sẽ là người một nhà rồi, chuyện cũ này cũng không cần nói ra nữa.” Hoắc Hoài Lễ khách khí nói.
”Đúng đúng đúng! Người một nhà! Tôi sẽ không đề cập tới nữa!” Tề Bằng Trình cao hứng gật đầu.
Đúng lúc này, Hoắc trì Viễn dẫn Tề Mẫn Mẫn vào phòng VIP.
Tề Mẫn Mẫn vừa thấy ba thì lập tức chạy đến, bổ nhào vào lòng ông, nhìn thấy ông mặc vest màu đen, khen ngợi: “Ba, hôm nay ba rất đẹp trai nha!”
”Con gái bảo bối của ba mới xinh đẹp!” Tề Bằng Trình kiêu ngạo vỗ lưng con gái.
Mấy hôm trước gặp mặt, tuy Tề Mẫn Mẫn không nói gì nhưng ông vẫn cảm nhận được con gái không vui.
Hôm nay, ông lại cảm thấy con gái vui vẻ từ tận đáy lòng.
Xem ra, vợ chồng son tụi nó sau khi chia xa lại càng ngọt ngào.
Cuối cùng ông cũng có thể yên tâm rồi.
Hoắc trì Viễn đứng trước mặt Tề Bằng Trình, lạnh nhạt gật đầu chào ông một cái: “Xin chào!”
”Được rồi được rồi! Mau ngồi xuống đi!” Tề Bằng Trình hoàn toàn không ngại Hoắc trì Viễn lạnh lùng với ông, cười bảo anh ngồi xuống.
Chu Cầm nháy mắt với con trai, ý bảo anh hãy bỏ vẻ mặt lạnh lẽo kia đi.
Hoắc trì Viễn mím môi, ngồi xuống bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.
Tuy biết Tề Bằng Trình không phải là hung thủ nhưng nhiều năm qua đã coi đối phương trở thành kẻ thù. Trong lúc này, muốn anh cười với Tề Bằng Trình, anh cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh có thể tha thứ cho Tề Mẫn Mẫn, có phải cũng nên thay đổi thái độ với Tề Bằng Trình hay không?
”Anh, chị dâu nhỏ, hai người đến trễ như vậy, phải phạt!” Hoắc Nhiên đột nhiên nghịch ngợm mở miệng nói.
”Không phải mọi người còn chưa bắt đầu dùng cơm sao?” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói, “Sao lại nói chúng ta tới trể chứ?”
”Anh à, đây là mọi người chờ anh đó! Không được sao?” Hoắc Nhiên trợn mắt nói.