Hiện giờ anh vô cùng biết ơn quyết định của mình lúc trước, để Vương Giai Tuệ bảo vệ Tề Mẫn Mẫn thay anh. Vương Giai Tuệ quả nhiên không làm cho anh thất vọng. Chỉ cần Tề Mẫn Mẫn được bình an, cho dù muốn anh dâng lên hai dãy biệt thự anh cũng tình nguyện. Chẳng qua mẹ con Vương Giai Tuệ đều không phải là những người tham lam.
“Lúc ấy Giai Tuệ giống như gà mẹ bảo vệ gà con, ôm trọn lấy em….Em nghe thấy tiếng xương gãy, Giai Tuệ lại kêu lên một tiếng. Em biết bạn ấy sợ em áy náy nên cố gắng chịu đựng. Hoắc trì Viễn, em có phải là sao chổi không? Tại sai ai gặp được em đều chịu bất hạnh như vậy?” Tề Mẫn Mẫn tự trách nói.”Năm em bốn tuổi mẹ em bị bệnh mà chết, Y Nhiên vì em mà chết, giờ đến lượt Giai Tuệ vì em mà…”
“Không phải lỗi của em.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn đi ra thang máy, chào hỏi Y tá trưởng nói:”Hộ sĩ Trần, Hoắc Nhiên hẳn là đã gọi điện cho cô rồi chứ?”
“Vâng! Mời đi bên này!” Hộ sĩ Trần làm tư thế mời, rồi đưa hai người Hoắc trì Viễn đến một phòng bệnh được trang hoàng xa hoa. “Cố tiên sinh có việc gì thì cứ tìm tôi.”
“Gọi tôi là Hoắc trì Viễn đi.”’ Hoắc trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường xong, khách khí nói với Y tá trưởng.
“Được! Anh là anh trai của Hoắc Nhiên.” Hộ sĩ Trần tươi cười nói,”Cũng là người trong nhà.”
“Đây là vợ tôi, Tề Mẫn Mẫn. Mong hộ sĩ Trần chiếu cô.” Hoắc trì Viễn trên mặt đầy vẻ tươi cười.
“Hóa ra là người một nhà! Nhất định nhất định rồi!” Hộ sĩ Trần tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng gật gật đầu với đối phương:”Chào chị Trần.”
Bị gọi là chị, hô sĩ Trần vô cùng cao hứng:”Được một người bạn nhỏ trạc tuổi con trai tôi gọi là chị, cảm thấy như được trẻ ra những hai mươi tuổi.”
“Chị Trần không hề già một chút nào.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói.
“Cái miệng nhỏ nhắn nói thật là ngọt! Chị còn có việc. Có việc cứ ấn chuông.” Hộ sĩ Trần được Tề Mẫn Mẫn khen vào câu cứ như mở cờ trong bụng, lắc lắc thân thể đầy đặn đi ra ngoài.
Hoắc trì Viễn nhìn cửa đóng lại, liền ngồi lên đầu giường, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng:”Bụng còn đau không?”
“Đau. Hoắc trì Viễn, chỉnh điều hòa cao lên một chút.” Tề Mẫn Mẫn ôm bụng, suy yếu nói.
Có lẽ là do nhiệt độ trong bệnh thấp hơn phòng cấp cứu đến hơn mười độ,cho nên đau bụng càng dữ hơn.
Hoắc trì Viễn nhấc chăn lên đắp quanh Tề Mẫn Mẫn. Chỉnh độ ấm xong, anh lại ngồi vào đầu giường, ôm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nhìn vết thương trên mặt cô:”Anh sẽ cho đám người dám đánh em một bài học.”
“Bọn họ chỉ là nhận lệnh thôi. Quên đi.” Tề Mẫn Mẫn né tránh sự đụng chạm của Hoắc trì Viễn, rời hỏi ngực anh,”Em muốn ngủ một giấc. Hoắc trì Viễn, anh giúp em đóng cửa lại.”
Hoắc trì Viễn nhăn mặt, nhíu mi một chút.
Tề Mẫn Mẫn thế này là đang đuổi khách sao?
Cô nghĩ cô quay lưng lại với anh, anh sẽ biết khó mà lui hay sao?
Hoắc trì Viễn nhìn tấm lưng Tề Mẫn Mẫn, liếm môi một chút:”Đúng lúc, anh cũng đang mệt.”
Anh xốc cái chăn trên người cô lên, cởi giày da chui vào, ôm chặt lấy hông cô từ phía sau, làm cho cô dính chặt vào người mình, không có một khe hở.